Trình Mộc Miên được Hồ Nguyên Khải dìu vào nhà. Anh cẩn thận bế cô đặt lên giường ngủ, anh muốn thay quần áo giúp cô nhưng không dám nên thôi. Anh đứng lên tháo cà vạt ra, nhìn bản thân trong gương anh khẽ cười.
Hình như sau vụ tai nạn, cô và anh đã tiến triển rất nhiều. Hồ Nguyên Khải mừng muốn khóc vậy đó. Sau tất cả, cuối cùng cô cũng trở về bên anh.
“Khải…”
Giọng nói của Trình Mộc Miên vang lên từ phía giường. Anh quay đầu, ánh mắt như bị hút chặt vào hình bóng cô. Trình Mộc Miên vẫn nằm đó, ánh mắt nửa mơ màng, nửa tỉnh nửa mê
“ Khải, em quay lại nhìn anh rồi”
Câu nói được thốt ra từ miệng Trình Mộc Miên khiến Hồ Nguyên Khải ngớ người. Trái tim anh đập thình thịch, cả người đứng sững. Anh bước vài bước về phía cô, cảm giác như mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn lại duy nhất cô gái trước mặt. Cô mĩm cười, trái tim Hồ Nguyên Khải một lần nữa lại rung lên. Lần này anh vì nụ cười này mà yêu cô nhiều hơn, anh yêu cô đến mức có thể vì nụ cười của cô mà làm bất cứ điều gì.
“ Em…đang nói gì thế, Miên Miên?”
“ Em quay lại nhìn anh rồi đây. Em thấy anh rồi, anh vẫn ở đó đợi em đúng không?”
Tinh cảm 14 năm của Hồ Nguyên Khải, Trình Mộc Miên bây giờ mới hiểu. Cô không ngờ lại có người yêu bản thân mình lâu như thế.
Chỉ một câu nói của cô mà anh không nói được câu nào nữa, cổ họng nghẹn ứ. Suốt bao nhiêu năm yêu cô trong âm thầm, chờ đợi mà không biết liệu ngày mai sẽ ra sao. Nhưng giờ đây, cô đã thực sự nhìn về phía anh.
Lúc đọc nhật ký của Hà Đức Minh trong bệnh viện, anh đã cầu nguyện với ông trời rằng vào một lúc nào đó, hãy để cô nhìn về phía sau, nơi anh đang đứng đó âm thầm bảo vệ cô. Không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy.
Anh cuối xuống nhìn cô, đôi mắt dần đỏ lên. Vẻ mặt như bao năm nay anh chịu uỷ khuất, giờ được minh oan vậy. Trình Mộc Miên nhìn mà xiêu lòng. Cô đặt hai tay mình lên má anh trong cơn say. Hồ Nguyên Khải cắn chặt môi, anh nghiêng đầu về bên phải để cảm nhận cái chạm ấm áp của cô.
“ Trông anh như con mèo mít ướt vậy…”
“ Ừ, anh khóc là tại em đấy nhé”
“ Hôm đó, kế bên giường bệnh…anh khóc như trời sập vậy đó. Anh hỏi em có từng quay lại nhìn anh chưa…là lần đó, khi thấy anh khóc.” Cô thì thầm
“ Là vì em cần anh nên em mới gọi tên anh…Nguyên Khải. Xin lỗi vì đã không nhận ra tình yêu của anh suốt ngần ấy năm”
“ Không phải…Miên Miên, đáng lẽ khi anh thích em, anh nên thổ lộ mới phải. Đáng lẽ trong bữa tiệc tốt nghiệp, anh phải tỏ tình em…anh còn mua một chiếc máy ảnh để chụp lại khoảnh khắc đó nhưng mà vì sợ nên không dám nói…anh xin lỗi…”
“ Vậy tính ra…tấm ảnh chụp chung duy nhất của chúng ta là ảnh chụp toàn khối 12 nhỉ?”
Nghe câu này, Hồ Nguyên Khải dù có đang xúc động cũng phải bật cười. Đúng rồi, vậy thì đồ đôi của họ là đồ đồng phục.
Anh nắm lấy bàn tay đang áp lên má mình rồi siết chặt nó.
“ Nhìn em khóc vì anh ta…trái tim anh muốn tan nát, em đừng giày vò anh nữa…trái tim anh cũng biết đau.” Giọng anh dần lạc đi, những dòng nước mắt không tự chủ mà tuông rơi.
“ Chiếc áo sơ mi đó anh biết em còn giữ, anh biết chiếc vòng vàng đó là quà mà anh ta tặng em. Anh biết em còn yêu anh ta rất nhiều nhưng mà…”
Cô vội che miệng anh lại
“ Đủ rồi. Bây giờ em muốn từ từ yêu anh”
Không khí lặng đi sau câu nói của Trình Mộc Miên. Hồ Nguyên Khải nhìn cô, bóng hình Trình Mộc Miên trong mắt anh nhoè đi trong nước mắt. Bốn từ “từ từ yêu anh” đã xoa dịu mọi vết thương mà anh đã phải chịu đựng bao năm nay.
“Miên Miên…”
“ Hình như mấy nay em làm anh khóc rất nhiều…em xin lỗi nhé.”
“Ngốc quá”
Hồ Nguyên Khải bật cười trong nước mắt, giọng anh khàn đi
“Chỉ cần em chịu nói ra những lời này, khóc vì em thêm nữa anh cũng không thấy tiếc.”
Trình Mộc Miên im lặng nhìn anh, đôi mắt mang chút mơ màng của men rượu
“Nguyên Khải, em không giỏi yêu, nhưng em muốn học cách yêu anh, anh tốt quá…anh tốt với em quá…chúng ta học từng chút một. Anh dạy em được không?”
Hồ Nguyên Khải không nói thêm gì, anh gục xuống người cô. Cảm giác này anh đã tìm kiếm rất lâu, hơn một thập kỉ rồi. Trình Mộc Miên là cả thanh xuân của Hồ Nguyên Khải, là lẽ sống, là động lực của anh suốt thời niên thiếu. Anh nắm được tay cô rồi, không để cô tuỳ ý buông tay anh nữa.
“Được, anh sẽ dạy em… từ cách nắm tay, cách ôm, cách cùng nhau đi qua những tháng năm phía trước. Chúng ta từ từ thôi, không cần vội.”
Trình Mộc Miên khẽ gật đầu, cảm nhận nhịp tim của anh đang đập bên tai mình. Hóa ra, cảm giác được yêu thương, được che chở, lại khiến người ta ấm áp đến thế.
“ Nhưng mà chúng ta nắm tay rồi mà”
“ Lúc nào”
“ Lúc này…lúc nãy nữa…chúng ta cũng ôm rồi.”
“ Vậy thì mai chúng ta hôn…”
“Giờ anh giúp em tháo vòng tay đi”
Hồ Nguyên Khải hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô. Anh không nói thêm lời nào, anh cẩn thận tháo nó ra, đặt nó lên tủ cạnh giường
Hồ Nguyên Khải không kìm được nữa, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
“ Anh ấm quá”
Cô dang hai tay ra muốn ôm anh
“ Anh chưa tắm”
Hồ Nguyên Khải từ chối, anh muốn đi tắm trước. Có như vậy cô mới dễ chịu khi ôm anh.
“ Em cũng vậy mà, còn có mùi bia nữa. Nhưng mà…em muốn ôm anh ngủ, hai con mắt em nặng lắm rồi. Anh không chê chứ?”
Cô nói những lời này trong khi đôi mắt lờ đờ vì mệt mỏi. Anh không thể từ chối cô gái này được.
“Sao anh dám chứ”
Anh trả lời, rồi ôm lấy cô vào lòng. Anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô gần như ngay bên tai mình, sự ấm áp từ cơ thể cô làm anh cảm thấy yên bình. Họ ngã lưng xuống giường, anh nhìn cô dịu dàng, ở khoé mắt còn đọng lại vài giọt lệ. Trình Mộc Miên dùng tay lau nó cho Hồ Nguyên Khải.
“ Ngày mai anh sẽ đi chợ, nấu bữa sáng cho em, dọn nhà cho em”
“ Rốt cuộc anh làm bác sĩ hay làm bà nội trợ?”
“ Anh làm chồng em”
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***