‘Ba, mẹ, con xin hai người. Đừng bán chiếc vòng này mà! Ba mẹ đốt hết tất cả đồ của anh ấy rồi, con chỉ cần giữ lại chiếc vòng với cái áo này thôi. Con giữ lại kỷ vật của chồng mình là sai sao?!’
Trình Mộc Miên quỳ xuống níu lấu váy của bà Trình, trên tay mẹ cô là chiếc vòng vàng mà Hà Đức Minh tặng. Họ đang ở trên cầu, những cơn gió mùa đông liên tục phả vào mặt Trình Mộc Miên.
‘Con im đi, đủ rồi Mộc Miên! Cậu ta có gì tốt mà khiến con suốt ngày ủ dột? Con ôm chiếc áo đó mà khóc sướt mướt suốt ngày. Mẹ làm thế này là muốn tốt cho con’
‘ Chồng con chết, con không được khóc sao?!!’
Vừa dứt câu, bà Trình thẳng tay ném chiếc vòng xuống cầu. Cô đưa mắt nhìn theo mà bất lực. Đêm đó, bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt. Trình Mộc Miên lội xuống sông, cô tìm kiếm hàng giờ liền mới tìm thấy chiếc vòng vàng. Vì sợ ba mẹ sẽ vứt chiếc áo sơ mi của Hà Đức Minh, cô đã chấp nhận đi xem mắt với người mà ba mẹ chọn.
[…]
Trình Mộc Miên toàn thân ê ẩm tỉnh giấc trên giường bệnh. Cô nhìn qua bên phải, thấy một cô y tá trẻ đang thay ống truyền dịch cho cô. Nhìn thấy cô tỉnh dậy thì hốt hoảng liên tục cuối đầu xin lỗi.
“ Xin, xin lỗi cô. Xin lỗi cô rất nhiều!”
“ Tại sao thế…?” Cô thều thào vì khát khô cả cổ
“ Đêm…đêm qua y tá trực đêm không chú ý. Túi dịch đã cạn mà không được thay…làm cho máu từ tĩnh mạch cô bị chảy ngược lên. Sáng ra mới phát hiện…máu đã…đông lại luôn rồi. Thành thật xin lỗi, cô đừng nói với trưởng khoa được không? Tôi xin lỗi!”
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cả đầu lại choáng váng.
“ Chồng tôi đâu?”
“ Trưởng khoa đang có ca phẫu thuật gấp ạ”
“ Đêm qua anh ấy vẫn còn ở đây với tôi mà”
“ Vừa được điều đi lúc 1h sáng ạ”
“Vậy… bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Cô hỏi, giọng khản đặc, với tay lấy cốc nước uống sạch một hơi.
“ Đang ở phòng mỗ ạ, cô đợi một lát, ca phẫu thuật sắp xong rồi”
“ Cô ra ngoài được rồi” Trình Mộc Miên nói rồi xua xua tay
“ Cô có cần tôi báo với trưởng khoa không ạ”
“ Cần, nói với anh ấy…tôi muốn ăn cháo…do anh ấy nấu”
“ Vâng!”
Cô y tá cúi người chào rồi vội vàng rời khỏi phòng, để lại Trình Mộc Miên một mình.
Mộc Miên dựa lưng vào gối, ánh mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà. Cảm giác ê ẩm khắp cơ thể và sự bất an trong lòng khiến cô rất đau đâu
“Cháo do anh ấy nấu…” Cô khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm.
Cô đưa tay lên xoa nhẹ vùng thái dương, cố gắng đẩy đi những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng hình ảnh gương mặt trầm lặng của Hồ Nguyên Khải đêm qua lại bất ngờ xuất hiện trong đầu cô.
“ Đêm qua anh ấy nói…yêu thử sao?”
Sau khi phẫu thuật xong, nghe tin y tá bực ban bỏ mặt Trình Mộc Miên, để cho máu chảy ngược lên ống truyền dịch đến nỗi đông lại rồi mới phát hiện, Hồ Nguyên Khải tức đến độ máu dồn lên não, mặt mũi đỏ bừng. Ở trên hành lang, trực tiếp trách mắt năm cô y tá kia.
“ Gì?! Nói to lên!!!”
“ Dạ…bởi vì…bởi vì có quá nhiều bệnh nhân…”
Hồ Nguyên Khải nhìn chằm chằm vào cô y tá đang run rẩy trước mặt. Đây là lần đầu mọi người nhìn thấy trưởng khoa Hồ tức giận đến độ hai má đỏ bừng.
“Quá nhiều bệnh nhân? Đây là cái lý do mà cô biện minh cho sự tắc trách của mình à?!” Anh quát lớn
“ Nếu người nắm trên giường bệnh không phải vợ tôi mà là người bình thường, chắc cô đợi đến khi máu rút hết mới đến cứu quá”
Cả hành lang trở nên im lặng, mọi người không dám thở mạnh. Cô y tá cúi gằm mặt, nước mắt rưng rưng, lí nhí
“Em…em thật sự không cố ý… Chỉ là em…”
“Không cố ý? Bệnh nhân có thể đã gặp nguy hiểm nghiêm trọng hơn cô nghĩ! Cô làm việc ở đây để chăm sóc họ hay để đẩy họ đến bờ vực sống chết?”
“ Tôi chỉ mới rời đi để phẫu thuật một lát mà các người đã chủ quan như thế đúng là chẳng ra thể thống gì. Đi viết bản tự kiểm ngay cho tôi!”
“ V-vâng, vâng”
Các y tá lủi thủi rời đi. Hồ Nguyên Khải cũng không rảnh để đôi co với họ, anh cần đến phòng bệnh của Trình Mộc Miên.
Hồ Nguyên Khải bước nhanh về phía phòng bệnh. Đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy cô nằm tựa vào gối, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ. Cô dường như không để ý đến anh, mãi cho đến khi anh đặt tay lên vai cô, gọi khẽ
“Mộc Miên, em thế nào rồi?”
Trình Mộc Miên quay đầu lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Hồ Nguyên Khải.
“ Em đói quá…muốn ăn sáng”
“ Để anh xuống canteen mua chào thịt bò cho em”
Anh đứng lên, định đi ra ngoài mua đồ ăn thì cô ngăn lại.
“ Em muốn ăn đồ anh nấu…”
Câu nói này của cô thật sự làm anh không tin vào tai mình. Cô nói…muốn anh nấu ăn cho cô ư?
Hồ Nguyên Khải quay lại, ánh mắt khó tin nhìn Trình Mộc Miên. Cô lơ đi chỗ khác để tránh ánh mắt anh.
“ Ý em là…món…món cháo hôm qua anh nấu còn…còn cả ly trà mật ong nữa…nó…nó…thật sự rất ngon…” cô ấp úng không nói nên lời
Nhìn thấy bộ dạng lúc túng của cô, anh không giấu nỗi nụ cười nên khoé miệng. Hồ Nguyên Khải đi đến chỗ giường bệnh, anh cuối xuống nhìn cô.
“ Nhưng mà em cần ăn sáng trước, anh thì không tiện về nhà…hay là anh mua tạm cho em ăn cái gì đó rồi trưa anh mang cháo qua. Có được không?”
“ Được”
Hồ Nguyên Khải mỉm cười hài lòng khi nghe câu trả lời của Trình Mộc Miên. Anh đứng thẳng người dậy, chỉnh lại áo khoác rồi nói
“Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ quay lại ngay.”
Trình Mộc Miên khẽ gật đầu, không nhìn anh mà quay đầu về phía cửa sổ, như muốn giấu đi cảm xúc ngượng ngùng đang dâng lên trong lòng.
Khi Hồ Nguyên Khải rời khỏi phòng, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Cô thở dài, ánh mắt lơ đễnh nhìn bầu trời bên ngoài qua ô cửa sổ. Trong lòng cô vẫn là một mớ hỗn độn.
Sống mà không có Hà Đức Minh quả thật rất khó nhưng cô phải cố…anh nói cô phải sống với người ba mẹ chọn. Ba mẹ cô đã chọn Hồ Nguyên Khải thì chắc chắn phải có lý do. Cô cũng biết anh là người tốt, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để làm quen nhưng cô phải cố.
Trình Mộc Miên từ khi Hà Đức Minh mất, ngày nào cũng đấu tranh để mở mắt mỗi sáng. Ngày nào cũng đau khổ, chắc chắn anh nếu thấy cảnh này cũng không vui vẻ gì. Vậy nên cô càng phải cố sống vì anh.
Khi quay trở lại với một túi đồ ăn nóng hổi, Hồ Nguyên Khải thấy cô vẫn đang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Anh đặt túi đồ xuống bàn và gọi khẽ
“Mộc Miên, ăn chút gì đi rồi nằm nghỉ tiếp.”
Cô quay lại, ánh mắt thoáng bất ngờ khi thấy anh đã quay lại nhanh như vậy.
“Anh mua gì thế?”
“Cháo gà và ít bánh bao nóng.”
Anh cẩn thận lấy tô cháo ra, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng.
“Em ăn đi, không thì nguội mất” anh nói, kéo ghế lại gần để giúp cô.
Trình Mộc Miên nhìn anh, ánh mắt hơi dao động. Cô chậm rãi cầm lấy thìa, múc một miếng cháo nhỏ và thử. Mùi vị rất ngon, nhưng điều khiến cô cảm động hơn cả là sự ân cần của anh.
Cô ăn từng chút một, trong khi Hồ Nguyên Khải ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, không nói lời nào.
“Cảm ơn anh…” Cô khẽ nói khi đặt thìa xuống.
“Không cần cảm ơn anh” anh trả lời, giọng dịu dàng.
“Chỉ cần em ăn ngon miệng là đủ rồi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt có chút bối rối, nhưng cô không nói gì thêm. Hồ Nguyên Khải đưa tay vén sợi tóc vướng víu trước mặt cô ra phía sau. Anh tay chân luống cuống tìm trong hộc tủ đầu giường một hộp dây buộc tóc. Nhanh chân chạy ra phía sau buộc lại tóc cho cô.
“ Có vừa miệng em không?”
“ Hơi lạc…”
“ Để hôm sau anh mua chỗ khác”
“Ừm”
Mái tóc của Trình Mộc Miên bị Hồ Nguyên Khải xới tung lên. Cô nhìn đầu tóc của mình mà chỉ biết thở dài.
“ Anh xin lỗi, để anh tháo ra”
“ Không, không sao…em cảm ơn”
Dù búi tóc hơi vụng về, nhưng đó là tình yêu của Hồ Nguyên Khải, vô không nỡ tháo ra.
“ Anh đến ăn cùng em đi…”
“ H-hả?” Hồ Nguyên Khải trố mắt nhìn
“ Em nghe nói…đêm qua anh phẫu thuật xong cho em rồi lại đi phẫu thuật nữa, tới sáng mới xong…chắc chưa ăn gì đúng không? Lại ăn cùng em đi”
Hồ Nguyên Khải khựng lại, không ngờ cô lại để ý đến anh như vậy. Ánh mắt dịu dàng của cô khiến anh thoáng lúng túng, nhưng rồi anh mỉm cười.
“Được, anh sẽ ăn cùng em.”
Anh lấy một chiếc ghế kéo sát lại giường, ngồi xuống cạnh cô. Sau đó mở hộp bánh bao nóng và lấy một chiếc ra.
“Em ăn cháo đi, anh ăn bánh bao. Chúng ta cùng ăn, được chứ?”
Trình Mộc Miên gật đầu nhẹ, tiếp tục múc cháo ăn. Hồ Nguyên Khải vừa ăn bánh bao vừa lặng lẽ quan sát cô. Anh nhận ra, dường như cô đang cố mở lòng với anh từng chút một, dù bản thân cô vẫn còn nhiều tổn thương chưa lành.
“Cảm ơn em đã lo lắng cho anh”
“…” cô ngừng động tác ăn mà nhìn anh
“ Ý…ý anh là…cảm ơn em đã cho anh cơ hội bước vào trái tim em. Anh yêu em nhiều lắm, Miên Miên”
“ Ừ…”
Cô cắn môi khó xử. Đúng là Trình Mộc Miên rất may mắn, có hai người đàn ông yêu cô như mạng sống, chỉ là cách thể hiện của họ khác nhau mà thôi.
Rồi bỗng dưng cô lại bật cười. Đêm qua anh còn khóc lóc với cô, nói yêu cô cơ đấy. Vậy mà giờ lại lúng túng như mới học yêu vẫy
“ Bánh bao ngon không?” Cô hỏi để che giấu sự ngượng ngùng
“ Ngon, ngon lắm”
“ Em thử một miếng”
“ Đây” anh xé chiếc bánh bao ra đưa cho cô phần to hơn
Có lẽ Hà Đức Minh sẽ rất vui. Giờ Trình Mộc Miên đã tìm thấy người yêu mình. Có thể thay anh sửa ống nước cho cô, có thể thay anh thay bóng đèn cho cô. Có thể thay anh yêu cô, che chở cho người con gái anh yêu.
“ Để anh thay anh ấy bảo vệ em nhé…”
“ Ừ…”
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***