Ôm Lấy Ngày Mai

Chương 5



Nghe nói, Phí Tố từng dẫn cô ấy quét sạch toàn bộ các cửa hàng xa xỉ trong một tầng của trung tâm thương mại.

 

Vào đêm sinh nhật của cô ta, Phí Tố đã thắp sáng tên cô ấy trên bức tường bên của tòa tháp ven sông.

 

Đó là vị trí quảng cáo đắt nhất thành phố này.

 

Vào đêm kỷ niệm ngày cưới, chỉ với một cuộc gọi, cô ta đã khiến Phí Tố rời khỏi bữa tối đang ăn cùng tôi.

 

Suốt đêm đó, anh ấy không trở về.

 

Tôi gọi cho Phí Tố, thì chính cô ta nghe máy.

 

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào vang lên qua điện thoại:

“Chị là chị Đường Thần phải không? Anh Phí còn đang ngủ, đợi anh ấy tỉnh dậy em sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho chị.”

 

“Rầm” một tiếng, tôi ném điện thoại xuống đất như phát điên.

 

Tôi lại một lần nữa khóc lóc vì người phụ nữ bên cạnh Phí Tố.

 

Tôi hét lên, yêu cầu anh ấy đuổi Dư Nhiễm Nhiễm đi.

 

“Trước đây không phải vẫn tốt đẹp sao? Sao lại bắt đầu làm loạn nữa rồi?” Phí Tố bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

 

“Dư Nhiễm Nhiễm đó đã muốn ngồi lên đầu tôi rồi, cô ta nhất định phải cút!” – tôi gào lên đầy căm phẫn.

 

“Được rồi, anh sẽ bảo cô ta rời đi.” – Phí Tố thở dài, ôm lấy tôi, dỗ dành: “Thôi nào, đừng giận nữa.”

 

9

 

Chưa đầy nửa tháng sau, bạn bè lại nói với tôi rằng họ thấy Dư Nhiễm Nhiễm xuất hiện bên cạnh Phí Tố.

 

Tôi hỏi anh ta: “Cô ta có gì tốt chứ? Anh không nỡ rời xa cô ta sao?”

 

Phí Tố thực sự suy nghĩ một lát rồi trả lời:

“Nói thật thì… chưa thấy chán.”

 

“Anh thích cô ta à?” – tôi hỏi.

 

“Có thể gọi là kiểu thích như với thú cưng đi. Dư Nhiễm Nhiễm đúng là có bản lĩnh. Để lấy lòng anh, cô ta có thể gạt bỏ tự tôn và thể diện, bảo làm gì làm nấy, rất biết nghe lời.”

 

“Cô ta rất hiểu đàn ông, biết đàn ông thích gì. Thêm vào đó là khuôn mặt và thân hình không tệ, vẻ ngoan ngoãn của cô ta rất thu hút.”

 

“Cũng giống như nuôi một con mèo, lâu ngày cũng có chút tình cảm. Anh với cô ta có lẽ là kiểu thương hại đi.”

 

“Nhưng em yên tâm, cô ta không thể so với em được.”

 

“Cô ta chỉ là một con thú cưng, còn em mới là nữ chủ nhân sánh bước bên anh. Em hà tất phải hạ thấp mình để so đo với cô ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi tức điên lên: “Nhưng em không thích cô ta! Em ghét cô ta!”

 

Phí Tố không thèm để ý đến tôi nữa, anh ta nhận điện thoại rồi quay người bỏ đi.

 

Tối hôm đó, tôi ở nhà một mình, uống rượu đến nửa đêm.

 

Khi tôi lảo đảo từ phòng khách về phòng ngủ, tôi vấp ngã.

 

Một cơn đau quặn thắt lan từ bụng dưới, m.á.u thấm ướt quần áo.

 

Tôi mơ mơ hồ hồ mất đi đứa con của chính mình, mà còn không hề hay biết mình đang mang thai.

 

Phí Tố bế tôi, vừa khóc vừa xin lỗi, nước mắt rơi xuống cổ tôi.

 

Chúng tôi vẫn luôn mong có một đứa con, nhưng khi đứa trẻ thật sự đến, chúng tôi lại để nó ra đi như vậy.

 

“Phí Tố, chúng ta không xứng làm cha mẹ. Con không chọn đến với nhà mình là đúng rồi.” – tôi buông lời như trả đũa. 

 

“Đừng buồn, sau này mình sẽ còn có con nữa.” – anh ta nhẹ giọng an ủi tôi.

 

Sau lần đó, Phí Tố lại đuổi Dư Nhiễm Nhiễm đi.

 

Lần này, cô ta biến mất lâu hơn một chút.

 

Một tháng sau, Dư Nhiễm Nhiễm lại xuất hiện.

 

Nghe nói ngày nào cô ta cũng đến công ty tìm Phí Tố, nhưng anh không chịu gặp.

 

Sau đó, cô ta canh chờ dưới tòa nhà công ty.

 

Khi thấy Phí Tố xuất hiện, cô ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

 

Đợi anh lên xe rồi, cô ta mới lặng lẽ rời đi.

 

Một lần trời mưa to, Dư Nhiễm Nhiễm vẫn đứng chờ dưới mưa.

 

Phí Tố vẫn không để ý tới cô ta, cho đến khi anh lên xe chuẩn bị rời đi, thì cô ta ngất xỉu giữa cơn mưa lớn.

 

Phí Tố lập tức xuống xe, bế cô ta lao tới bệnh viện.

 

Và thế là, họ lại quay về bên nhau.

 

Tình cảm giữa họ ngày càng mặn nồng.

 

Phí Tố thậm chí cả tuần không về nhà, tối nào cũng đến chỗ Dư Nhiễm Nhiễm.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com