Tiếng còi cất lên, trận đấu bắt đầu trong tiếng reo hò vang dội.
Tuy đây chỉ là một trận đấu giao hữu, nhưng không khí lại căng như dây đàn. 10A2 thì quyết tâm "giữ lớp trưởng", còn 10A1 lại xem như đây là trận đấu "bảo vệ danh dự lớp phó".
Quý nhập cuộc với phong thái bình thản nhưng lối chơi lại rất dứt khoát. Từng đường chuyền, từng pha dẫn bóng đều khiến khán giả phải trầm trồ. Dù bên kia chơi hết sức, phối hợp ăn ý, nhưng cậu vẫn dễ dàng luồn lách, ném rổ chuẩn xác.
Một đứa trong lớp 10A2 thấy thế chỉ thở dài: "Thôi xong... kỹ thuật thế này thì đúng là tiêu chuẩn rể vàng rồi còn gì nữa..."
Nguyệt Ánh ngồi bên ngoài, tay ôm chai nước đã nguội từ bao giờ nhưng tim thì lại nóng bừng theo từng nhịp di chuyển của Quý. Mỗi lần ghi được điểm cậu đều cười cười nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Ánh trên khán đài, lúc đó nó chỉ biết quay đi giả vờ uống nước mà tay thì run run.
Hải Linh ngồi cạnh khều nhẹ tay bạn mình: "Rể chất lượng cao đấy nhé, giữ cho kỹ vào kẻo bị trộm mất."
Nguyệt Ánh không đáp, chỉ khẽ mím môi cười nhẹ, nụ cười vừa ngại ngùng, vừa đầy tự hào.
Ở trên sân, Quý vẫn chơi hết mình, như thể đang muốn chứng minh với cả trường một điều gì đó. Không phải chỉ là kỹ thuật bóng rổ, mà là sự nghiêm túc với một người đang ngồi lặng yên dưới hàng cây ven sân, ánh mắt dịu dàng hướng về phía cậu.
Từng cú ném bóng dứt khoát, từng pha dẫn bóng điêu luyện, mỗi lần bật cao lên không trung như xé toạc nắng trưa nóng bức, tất cả như đang thì thầm: Mình chơi vì có người trên khán đài đang không ngừng dõi theo mình.
Ở hàng ghế ven sân, Nguyệt Ánh không còn che giấu được nụ cười nơi khóe môi. Ánh mắt nó long lanh trong vắt, không hẳn vì tự hào, cũng không hẳn vì ngưỡng mộ, mà là vì một điều giản dị hơn: Cậu ấy thực sự để tâm đến cảm xúc của mình.
Đến hiệp cuối, khi tỉ số đang sát nút, Quý bất ngờ chuyền bóng cho một thành viên trong đội thay vì tự mình ghi điểm. Cả đám ồ lên ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, người bạn kia nhanh chóng nhảy lên và ghi điểm được ba điểm trọn vẹn, trận đấu kết thúc với một pha phối hợp hoàn hảo.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, sân trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay, reo hò. Thầy đứng lớp 11A4 gật gù: "Chơi đẹp, không chỉ giỏi mà còn biết cách tôn trọng đồng đội. Đáng khen!"
Còn 10A2, dù thua trận, nhưng cả lớp đều vỗ vai nhau cười rạng rỡ. Lớp phó thể dục tuyên bố: "Rồi rồi, công nhận luôn. Lớp phó lớp bên đạt chuẩn rể quốc dân, chính thức thông qua!"
Trong khi đó, Quý rảo bước đến chỗ Nguyệt Ánh, mồ hôi đẫm lưng áo nhưng nụ cười vẫn sáng rỡ.
"Bạn thấy sao?" Cậu hỏi sau đó dùng mu bàn tay gạt nhẹ một sợi tóc vương trên trán Nguyệt Ánh, "Đã đủ thuyết phục để nhận nước từ bạn chưa?"
Nguyệt Ánh cắn nhẹ môi, rồi gật đầu, nhỏ giọng: "Ừm... đủ rồi. Nhưng lần sau thì không cần chứng minh nữa đâu."
"Vì sao?"
"Vì mình... tin bạn rồi."
Khoảnh khắc ấy, nắng trưa không còn gay gắt nữa, chỉ còn là một vầng sáng nhẹ nhàng bao quanh hai người như ánh sáng đầu tiên của một thứ tình cảm đang lớn dần lên, từng chút một.
Quý khẽ cười, nụ cười không còn tinh nghịch như mọi lần mà mang theo chút gì đó dịu dàng. Cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi hạ giọng, vừa đủ để chỉ mình Nguyệt Ánh nghe thấy:
"Cảm ơn bạn vì đã tin mình. Mà nếu có thể, mong bạn đừng bao giờ rút lại niềm tin ấy nhé."
Nguyệt Ánh khựng lại một giây, trái tim như bị ai cào nhẹ. Nó không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, mím môi nở một nụ cười thật khẽ. Gió trưa thổi qua, cuốn theo hương hoa sữa thoang thoảng lẫn vào hơi thở bối rối của nó.
Hải Linh từ xa chạy lại, mặt mày sáng bừng như vừa chứng kiến một bộ phim tình cảm học đường sống động: "Thôi xong rồi, lớp mình từ nay chính thức có rể quý! Mà cái cách hai người nhìn nhau thì... ôi, ngọt muốn xỉu!"
Nguyệt Ánh lập tức đỏ mặt, liếc mắt lườm Hải Linh, còn Quý thì chỉ khẽ cười nhẹ, không nói gì. Nhưng một lúc sau cậu lại bất ngờ đưa tay ra, chìa về phía Nguyệt Ánh: "Đi, mình đưa bạn về lớp. Vẫn còn mấy phút trước khi vào tiết sau mà."
Nguyệt Ánh hơi ngập ngừng rồi cũng đưa tay ra đặt nhẹ vào tay cậu. Bàn tay ấy ấm, hơi thô ráp vì thường xuyên chơi thể thao, nhưng lại khiến nó cảm thấy an tâm lạ thường. Cả hai bước đi trong tiếng trêu chọc, vỗ tay của đám bạn phía sau, nhưng kỳ lạ là chẳng ai thấy ngại ngùng nữa.
Vì khi người bên cạnh là người mà bạn tin tưởng, thì mọi ánh nhìn xung quanh cũng chẳng còn quan trọng.
Trên sân trường, ánh nắng cuối trưa đổ xuống nhẹ như mật. Bóng hai người in dài trên nền gạch đỏ, vừa gần gũi vừa vững chãi, như thể một khởi đầu đã thật sự bắt đầu từ đây.
Vào tới cửa lớp 10A2, Nguyệt Ánh vừa định rút tay ra thì Quý vẫn nắm nhẹ, không quá chặt, nhưng đủ để nó cảm nhận được sự chân thành trong từng ngón tay đan xen. Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía hai người, bầu không khí trong lớp phút chốc như bị nín thở.
Rồi chẳng biết ai là người khởi xướng, một tràng vỗ tay vang lên rộn ràng như lễ trao cúp. Mấy đứa con trai vỗ bàn huýt sáo, đám con gái thì reo lên thích thú.
"Rể vàng tới cửa lớp rồi kìa!"
"Chúc mừng lớp trưởng nhé!"
"Chừng nào mời trà sữa đây hả lớp trưởng ơi?"
Nguyệt Ánh đỏ bừng mặt, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Quý, miệng lắp bắp: "Trời ơi, mấy bạn im giùm mình cái..."
Nhưng Quý lại rất bình tĩnh, thậm chí còn cúi đầu chào cả lớp một cách đầy lịch sự rồi quay sang nói, nửa đùa nửa thật:
"Chào gia đình vợ tương lai!"
Cả lớp ồ lên như vỡ chợ. Hải Linh cười sặc suýt ngã khỏi ghế, còn Nguyệt Ánh thì chỉ biết đưa tay che mặt, không biết nên khóc hay nên cười.
"Bạn về lớp đi!" Nó nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt cậu nữa.
Quý khẽ gật đầu, vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc: "Ừ, mình về đây. Nhưng nhớ nhé, mai cũng mang nước cho mình đấy."
Nguyệt Ánh lườm cậu, nhưng không giấu được nụ cười nhỏ nơi khóe môi.
Khi Quý quay lưng bước đi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớp chiếu lên bóng lưng ấy, còn Nguyệt Ánh đứng lặng lẽ nhìn theo và nó chợt nhận ra rằng: Có những người, chỉ cần một lần bước vào đời mình thôi là đủ để mọi thứ đổi khác.
Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng một cách kỳ lạ. Mây lững lờ trôi trên nền xanh nhạt, nắng nhẹ trải khắp sân trường, mang theo chút gió sớm mát lành khiến ai đến trường cũng cảm thấy tâm trạng có phần dễ chịu hơn thường ngày.
Nguyệt Ánh bước vào cổng trường, bàn tay nhỏ xinh cầm một chai nước cam mát lạnh được bọc cẩn thận trong túi giấy nâu. Nó nhìn chai nước rồi nhìn hàng cây quen thuộc dọc lối đi, bất giác cười nhẹ.
"Không biết bạn ấy đã đến chưa nhỉ?" Nó nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi lắc đầu tự trách, "Trời ơi, mới sáng sớm đã mong người ta thế này rồi, rõ là..."
Vừa đi vừa xoa hai má nóng bừng, Nguyệt Ánh tiến về phía hành lang lớp học, nơi sáng nào Quý cũng đứng dựa tường đọc sách hoặc nghịch điện thoại một lát trước khi vào lớp. Nhưng hôm nay, chưa kịp đến gần nó đã nghe tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau:
"Lớp trưởng 10A2 mang gì cho mình thế kia?"
Quý đứng từ bậc thang dẫn lên dãy phòng học, khoác ba lô một bên vai, nụ cười tươi rói. Tóc cậu rối nhẹ vì gió sớm, ánh mắt vẫn là màu nâu ấm áp như hôm qua, như hôm kia, và như... những ngày sắp tới nữa.
Nguyệt Ánh giật mình quay lại, tim đập lỡ mất một nhịp: "Ờ thì... nước cam nhà ép, sáng sớm cần bổ sung vitamin C để chơi thể thao."
Quý bước đến gần, nhận lấy chai nước, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt lúng túng đang cố che giấu cảm xúc của Nguyệt Ánh: "Cảm ơn bạn, vậy là hôm nay mình được thăng cấp từ nước lọc lên nước cam à?"
"Còn lắm chuyện nữa thì ngày mai chỉ có nước lã thôi nhé." Nó lườm nhẹ rồi quay đi, nhưng khóe môi lại cong lên rõ rệt.
Quý bật cười, cất chai nước vào ngăn cặp rồi sải bước đi song song bên cạnh Nguyệt Ánh: "Vậy mai mình cũng mang theo cốc thủy tinh, uống nước lã cũng phải sang chảnh một chút chứ."
Tiếng hai người cười vang giữa buổi sáng trong lành, nhẹ như sương sớm, khiến cả hành lang như bừng lên thứ ánh sáng riêng. Và đâu đó, mùa học trò lại viết thêm một chương mới bằng những quan tâm giản dị nhưng đủ làm tim người rung động suốt cả ngày.
Tiếng cười của hai người vang vọng theo từng bước chân dọc hành lang lớp học, không lớn, không phô trương, nhưng lại khiến những ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn với vẻ tò mò xen lẫn thích thú. Hải Linh đứng từ cửa lớp, hai tay khoanh lại trước ngực, nhướng mày nhìn Nguyệt Ánh đang sóng bước cạnh Quý:
"Ồ, mới sáng sớm mà đã tình như cái bình thế này rồi sao?"
Nguyệt Ánh bối rối, định phản pháo thì Quý đã nhanh miệng hơn: "Đâu có, bọn mình đang bàn chuyện... sức khỏe học đường thôi."
"Ờ, sức khỏe học đường mà phải tặng nước cam tận tay rồi cười toét cả miệng thế kia hả?" Hải Linh giả vờ nghiêm túc rồi lắc đầu thở dài, "Thôi xong, cái lớp này sắp đổi tên thành 'gia đình A2' tới nơi rồi."
Nghe vậy cả ba cùng bật cười. Thấy thời gian không còn sớm nữa nên Quý chào tạm biệt hai cô gái rồi về lớp, đi được vài bước cậu lại quay người nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Ánh.
"Cảm ơn vì chai nước cam này nhé, mình sẽ uống thật chậm để cảm nhận hết vị ngon của nó, cũng như tấm lòng của người làm."
Nguyệt Ánh đỏ bừng mặt, nó cúi đầu không đáp lại cậu những khoé môi đã cong lên đầy vui vẻ.
"Sao rồi, người mình thích vừa hay cũng thích mình là cảm giác gì?"
Hải Linh nghiêng người, huých nhẹ vào tay Nguyệt Ánh, giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo nhưng ánh mắt lại dịu dàng như đang chứng kiến một điều thật đẹp đẽ.
Nguyệt Ánh vẫn đứng ở hành lang lớp học, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía cửa lớp 10A1, nơi Quý vừa bước vào.
Gió sớm khẽ lướt qua, mang theo chút hương hoa sữa cuối mùa thoảng thoảng, tóc nó bay nhẹ, quấn lấy má, khiến gương mặt như được ánh nắng tô thêm chút sắc hồng ửng nhẹ.
Nguyệt Ánh không quay sang, khẽ nhoẻn miệng cười rồi trả lời, mặc dù âm lượng rất nhỏ nhưng tràn đầy hạnh phúc:
"Là cảm giác như thể mình đã đi một vòng rất lớn trong lòng mình, loay hoay mãi giữa thích và không dám thích rồi cuối cùng... cậu ấy vẫn đứng đợi mình ở điểm bắt đầu."
Hải Linh nghe xong, im lặng một chút, rồi thở dài nhẹ nhõm: "Trời ơi, nghe câu đó xong tự dưng muốn được crush đáp lại ghê!"
Nguyệt Ánh bật cười, nhẹ nhàng mà trong veo, như nắng vỡ tan trong một sớm mùa hạ: "Ừ, nhưng mà mình vẫn chưa dám tin đâu. Chỉ sợ... tất cả chỉ là một giấc mơ dài."
"Ngốc quá đi mất!" Hải Linh khoác vai nó, cười thật tươi, "Mơ gì mà sáng nào người ta cũng tranh thủ sang bên đây nói chuyện với mày vài ba câu, mơ gì mà biết mày thích ăn bánh Chocopie vị dưa hấu nên lúc nào cũng để sẵn trong cặp vài cái, mơ gì mà dám nắm tay mày đi giữa đám đông, mơ gì mà có nguyên lớp tặng luôn danh hiệu 'rể quốc dân'."
Nguyệt Ánh mím môi, rồi khẽ gật đầu, lần đầu tiên trong buổi sáng ấy quay sang nhìn Hải Linh với đôi mắt trong trẻo long lanh:
"Ừ, vậy thì... nếu là giấc mơ thật, mình muốn mơ thêm một chút nữa thôi, hoặc là cứ thế này mãi cũng được."
Phía xa, chuông vào tiết vang lên, kéo theo những bước chân hối hả của học sinh ùa về lớp. Nhưng giữa dòng người ấy, có hai cô gái đứng lại lâu hơn một chút. Một người cười như nắng, một người ôm mộng như mây. Và nơi cuối hành lang, có một người con trai đang khẽ nghiêng đầu nhìn về phía họ, môi mỉm cười như đã hiểu rất rõ câu trả lời trong lòng mình.
Ngoài sân, ve sầu vẫn râm ran gọi hè, nắng vẫn nghiêng nghiêng trên thềm lớp học. Và trái tim của một cô gái tuổi mười sáu đang khẽ ngân nga bản tình ca đầu đời, vừa nhẹ, vừa trong, vừa đủ khiến mọi nỗi mỏi mệt của tuổi học trò cũng trở nên thật ngọt ngào.