Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 95: Gặp được anh, em thật sự rất may mắn



Chiếc đèn đầu giường mãi chưa tắt. Ánh đèn mờ nhạt hắt vào lưng, vào mặt Phong Dã như đang phủ lên hắn một lớp ánh sáng. Nhiệt độ cơ thể Alpha cao, ôm rất ấm.

Ngủ trong lòng người khác thật ra không thoải mái bằng một mình tự ôm chăn ngủ. Nhưng vừa trải qua sự thân mật vô cùng, có lẽ bị độ xứng đôi 100% ảnh hưởng, hoặc chỉ đơn giản là cảm giác nhung nhớ, vậy nên Lạc Uẩn rất muốn chôn mặt trong ngực Phong Dã, ôm hắn, cảm nhận eo bụng rắn chắc của hắn.

Lạc Uẩn nghỉ ngơi, tiếng hô hấp nhẹ nhàng chậm chạm. Phong Dã lại không hề buồn ngủ, cảm xúc của hắn đã bình tĩnh trở lại.

Hắn hơi nhấc chân lên khoanh Lạc Uẩn lại, cánh tay trên eo cậu liên tục siết chặt.

Dưới ánh đèn có thể thấy rõ màu đỏ hồng xinh đẹp trên mặt Lạc Uẩn, đó là vết đỏ sau khi động tình chưa hoàn toàn biến mất.

Lạc Uẩn trắng nõn, chỉ cần cắn mạnh một chút sẽ để lại dấu vết. Phong Dã vẫn luôn biết chuyện này.

Thoáng nhìn thấy dấu ấn màu đỏ do mình tạo ra trên làn da trắng nõn của Lạc Uẩn, tim hắn lại không nhịn được rung động. 

Hắn không nên dùng sức như thế.

Đôi mắt đen nhánh của Phong Dã dần trở nên âm u.

Lúc tắm cho Lạc Uẩn, hắn đã quan sát kĩ càng, có lẽ vài ngày là sẽ biến mất, nhất là ở phần đùi và eo cậu.

Nghĩ vậy, chiếc eo thon trắng và đôi chân xinh đẹp lại lóe ngang qua.

Khao khát như muốn chết người lại dần bốc lên.

Nhận ra được điều này, Phong Dã hít sâu một hơi.

Hắn siết chặt ngón tay đang đan xen với Lạc Uẩn, giơ lên dưới ánh đèn, ánh mắt tỉ mỉ phác họa.

Bàn tay Lạc Uẩn thon thon trắng nuột, bên tay dường như nhiễm ánh sáng. Bởi vì da cậu quá trắng, tựa như ngưng chi, dễ dàng làm người ta liên tưởng đến chiếc quạt được làm từ băng ngọc.

Móng tay cậu được cắt gọn gàng, độ cong nho nhỏ, đầu ngón tay hồng hồng.

Ngón áp út rất thích hợp mang một cái vòng kim loại tròn tròn tỏa sáng.

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, khóe môi Phong Dã bất giác giương lên, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo trở nên dịu dàng.

Hắn càng nghĩ càng thả bay tất cả suy ra trong đầu.

"Anh có thể nghỉ ngơi một chút được không?" Lạc Uẩn gần như sắp ngủ say lại mở mắt liếc Phong Dã một cái.

"Em vừa thành niên anh đã muốn kết hôn rồi.

"Kết, kết hôn?!" Phong Dã khựng lại, suýt nữa tự cắn lưỡi, giọng nói khàn khàn.

"Anh không nghĩ đến chuyện đó..." Hai bên tai hắn đỏ bừng, căng da đầu phủ nhận.

"À, anh không muốn kết hôn với em." Giọng Lạc Uẩn đầy lười miếng, khóe môi cười như không cười.

Đầu óc Phong Dã nghệt ra, cổ họng căng chặt.

Hắn lập tức phủ nhận: "Anh muốn... Anh chỉ là nghĩ linh tinh thôi."

Hắn tưởng là Lạc Uẩn không muốn hắn nghĩ đến chuyện này nữa nên cúi đầu hôn trán Lạc Uẩn, "Anh không nghĩ nữa là được."

"Không phải là bảo anh không được nghĩ, chỉ là bây giờ em buồn ngủ." Lạc Uẩn dừng lại, "Anh đổi giờ khác nghĩ đi."

Phong Dã mỉm cười, cổ họng phát ra tiếng. Lòng ngứa ngáy hôn Lạc Uẩn hai cái.

Thật ra đêm nay hai người cũng không ngủ ngon. Lạc Uẩn không nói nhưng cả người đau nhức, eo chân tê cứng. Cậu chỉ mơ màng nghỉ một chút. Phong Dã càng không muốn ngủ, hắn tình nguyện ngắm Lạc Uẩn như vậy một đêm, không dám ngủ, sợ sáng sớm tỉnh dậy đêm nay sẽ hóa thành giấc mộng.

Tối qua bọn họ về nhà sớm, làm cũng sớm. Ngủ được mấy tiếng, Lạc Uẩn mở mắt, lấy điện thoại ra xem thấy mới 5 giờ.

Lạc Uẩn không muốn ngủ nướng nữa nên lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè. Do là lễ Giáng Sinh nên vòng bạn bè rất náo nhiệt. Khi lướt đến ảnh Tô Nùng nắm tay, cậu khựng lại.

"Tô Nùng và Thượng Quan Nghị yêu nhau rồi à?"

"Anh cũng không biết." Phong Dã cúi người nhìn lướt qua. Trong ảnh chỉ lộ ra hai bàn tay nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí mập mờ trong đó. "Chắc là vậy, có lẽ là tỏ tình hôm Giáng sinh đó."

Hắn nói tiếp; "Gần đây Thượng Quan Nghị cứ nghĩ mãi chuẩn bị quà như thế nào."

"Vậy à." Lạc Uẩn suy tư gật đầu, bỗng cậu nghĩ đến cái gì đó, chầm chậm mở miệng: "Vậy anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em không?"

Nếu cậu nhớ không nhầm thì cậu không thấy xung quanh bánh kem có hộp quà gì, trên sô pha có nhưng là quà của các bạn.

Thật ra với Lạc Uẩn thì không có quà cũng không sao cả, chỉ cần có lời chúc là cậu đã rất vui rồi.

Nhưng cậu rất mong chờ quà của Phong Dã .

Cậu cảm thấy Phong Dã nhất định sẽ có quà cho mình, dù sao Phong Dã yêu cậu như vậy mà.

Nếu nhận được câu "Anh tặng bản thân cho em" sến súa như thế...

Lạc Uẩn cười, cũng không phải không chấp nhận được.

"Anh có chuẩn bị, nhưng mà--" Phong Dã khựng lại, hắn xoa vành tai Lạc Uẩn, nói: "Là ở ngoài.."

"Ở ngoài á?" Lạc Uẩn sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi cả một đêm, trên cành lá và đèn đường phủ một lớp tuyết mỏng.

"Vốn dĩ hôm qua anh định dắt em sang bên kia trước."

"Thế tại sao không dắt em đi?"

Yết hầu Phong Dã trượt nhẹ, hắn hơi chột dạ: "Thì là... vì muốn làm, anh hơi sốt ruột quá, hơi đâu lo lắng xem có lãng mạn hay không."

"..."

Nghe thấy lý do này, lòng Lạc Uẩn nghẹn lại.

"Vậy bây giờ có thể đi xem không?"

"Được thì được, nhưng bên ngoài lạnh lắm, lỡ em ốm thì làm sao bây giờ?"

Đôi mắt Lạc Uẩn lấp lánh, cậu nói: "Nhưng mà em muốn đi xem một chút."

Thấy hắn còn do dự, Lạc Uẩn ngồi dậy: "Dù sao cũng trời cũng sắp sáng rồi, em đã ngủ được một giấc. Bọn mình đi xem đi."

“Em không thoải mái, ngủ thêm xíu nữa đi." Phong Dã nói, "Lúc đó anh sắp xếp lại là được rồi."

"Bây giờ em muốn đi xem cơ, em không khó chịu." Như để chứng minh mình không mạnh miệng, Lạc Uẩn lập tức đứng lên, dịch đến mép giường đi dép sau đó đứng dậy, hai chân tê dại không nghe sai khiến mà mềm nhũn ra.

Phong Dã nheo mắt, vội vàng ôm lấy cậu.

Giọng hắn nghiêm nghị: "Hay em ngủ thêm chút nữa đi?"

"..."

Vành tai Lạc Uẩn đỏ hồng, cậu ngồi lên đùi Phong Dã.

Lạc Uẩn nắm cổ áo Phong Dã, giọng mềm nhẹ: "Nhưng mà em muốn xem, rất muốn xem."

Đôi mắt hổ phách long lanh nhìn hắn. Lòng lập tức Phong Dã lập tức mềm nhũn, miệng mím chặt.

Phong Dã trùm Lạc Uẩn kín mít, ngoại trừ khuôn mặt ra, không để lộ chút da thịt nào. Cậu mặc áo lông vũ màu trắng, mang bao tay. Toàn bộ võ trang khiến cậu nhìn vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.

Phong Dã nửa ôm Lạc Uẩn ra cửa. Xe được gọi đã đến.

Lên xe, Lạc Uẩn có chút tò mò: "Xa lắm ạ?"

"Hơi hơi." Phong Dã nắm tay cậu đút vào túi.

Quần áo Phong Dã đâu đâu cũng ấm, Lạc Uẩn rũ mắt nhìn, khăn quàng cổ màu trắng che khuất nửa gương mặt cậu.

Điều hòa trên xe ấm áp, không đến vài phút, Lạc Uẩn đã dựa vào Phong Dã ngủ mất.

Phong Dã nhìn cậu, khóe môi mất giác cong lên: "Vừa rồi đâu có nói vậy đâu."

......

Lạc Uẩn mơ màng bị đánh thức, cậu xoa mắt, lông mi thấm hơi nước. Lạc Uẩn xuống xe nhìn quanh một vòng mới nhận ra cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc.

Hình như là... Nơi cậu nhặt được Phong Dã.

"Ở đây này, đi theo anh." Phong Dã kéo tay Lạc Uẩn.

Hửng đông vào mùa đông đến muộn, một mảnh trăng khuyết treo trên không trung, sương mù loãng, gió lạnh gào thét, tuyết vẫn còn rơi theo gió đáp xuống mặt đất, mái hiên. Chân đạp lên tuyết mềm mại, có thể nghe thấy lờ mờ tiếng công nhân vệ sinh quét tuyết.

Đèn đường ở đầu hẻm, càng đi sâu vào trong, âm thanh càng yên tinh.

Cuối cùng dừng lại, tầm nhìn thấp. Lạc Uẩn mở to mắt nhìn, thấy loáng thoáng có cái gì đó.

"Tới rồi." Phong Dã bước lên vài bước, sờ soạng chốt mở trong bóng tối.

Từng ngọn đèn nhỏ dần hóa thành một dải sáng lan tràn, ánh sáng lung linh rực rỡ bện thành võng treo đầy ba vách tường. Ánh đèn liên tục sáng lên, thắp sáng con hẻm nhỏ đen tối như những viên đá quý hoa mỹ.

Hai sườn bóng bay màu xanh nhạt và màu trắng trùng diệp kéo dài, mặt đất được những cánh hoa sơn chi màu trắng phô thành một biển hoa, đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng lóa mắt trong đêm. Hoa sơn chi, lá bạc hà, hoa hồng phấn bện thành hình cổng trăng lãng mạn được làm từ hoa, bên trên trang trí bởi bóng bay và ánh sáng nhỏ.

Những sợi đèn rủ xuống từ không trung như ánh sao trong đêm, màn đêm buông xuống, ngân hà lộng lẫy.

Cuối cùng là ánh sáng rực rỡ xếp thành tuyên ngôn --

Lạc Uẩn

Chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!

Có bông tuyết rơi xuống, đậu lại trên đầu, trên vai hai người. Gió lạnh thổi qua, ánh đèn đong đưa trên mặt họ.

Phong Dã nhìn Lạc Uẩn vẫn còn đang sửng sốt. Hắn cười một tiếng, một lần nữa bước đến gần Lạc Uẩn.

Khoảng cách gần trong gang tấc, tiếng hít thở mập mờ lưu luyến.

Tuyết rơi ngày một dày thêm, hương bạc hà lạnh lẽo nhẹ nhàng quấn quanh mái tóc Lạc Uẩn.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Phong Dã nhìn thiếu niên trước mắt.

Đôi mắt Lạc Uẩn rất sáng, trong mắt như chứa đầy ánh sáng nhỏ vụn. Hàng mi dày cụp xuống tạo thành một bóng hình trê làn da trắng nõn.

"Lạc Uẩn, em là người anh yêu, cũng là người duy nhất anh yêu."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trầm trầm nhìn Lạc Uẩn, giọng nói khàn khàn vô cùng dịu dàng: "Quá khứ của em, anh không kịp đến tham dự. Nhưng quãng đời còn lại, hy vọng có thể vinh hạnh được trải qua cùng em."

Hình như tuyết ngày một lớn hơn, bóng đêm dần lộ ra chút ánh sáng.

Một nơi trong trời đất, hình như chỉ còn tiếng gió lạnh thổi qua, cùng tiếng Phong Dã thành kính bày tỏ.

Lạc Uẩn nhìn đôi mắt đen như mực của Phong Dã, chóp mũi bỗng chua xót, đáy lòng mềm mại sụp xuống, nhét vào hình bóng của Phong Dã, không thể chia lìa nữa.

Đôi mắt sáng trong hơi ửng đỏ, nước mắt đọng lại khóe mắt.

Tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Dày đặc và nặng nề.

Lạc Uẩn hít mũi, thân ở trong gió lạnh nhưng lại không thấy lạnh. Ngược lại cậu còn cảm thấy chưa bao giờ ấm áp như thế này.

"Sao lại khóc rồi, bé cưng, đừng khóc." Phong Dã xoa đầu cậu, môi mỏng hôn lên lông mi đang run rẩy.

"Em không khóc..." Giọng Lạc Uẩn run run, tiếng nức nở khó có chỗ giấu.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Nơi mềm mại nhất trong lòng Phong Dã bị đâm một cái. Lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt cho thiếu niên. Hắn cúi người, môi mỏng dán lên khóe môi, chậm rãi cọ xát.

Yết hầu Lạc Uẩn lăn nhẹ, cậu nâng cằm lên, ôm vai Phong Dã, vụng về ngây ngô đáp lại hắn.

Một chút mập mờ lưu luyến làm cho không khí thêm ấm áp.

Phong Dã nhìn đôi mắt sáng trong của Lạc Uẩn, tay vịn eo cậu. Hắn trầm giọng nói: "Vậy, anh có vinh hạnh được trải qua cùng em không?"

"Ừm..." Lạc Uẩn mím cánh môi bị hôn đỏ, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh nói sai rồi, nói là vinh hạnh thì trịnh trọng quá."

"Hử?" Phong Dã hỏi.

Lạc Uẩn hôn hôn hắn, cười ngọt ngào: "Có thể gặp được anh, em cũng vô cùng may mắn."

___________Hết chương 95___________


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com