Ôn Đường

Chương 6



Đến buổi trưa, Bùi Dung ghé qua. Vén rèm lên, trong phòng ngập mùi đường thắng ngọt lịm.

 

Trên giường vẫn để dang dở mảnh vải đã cắt thành hình áo, trên bàn trong lọ cắm lông đuôi chim trĩ, cạnh đó vương vãi mấy đồng tiền đồng.

 

Bên lò nhỏ, ta và Diễm nhi ngồi giữa một vòng lũ trẻ ríu rít, đầu tóc mềm mại chen chúc.

 

Các hoàng tử, công chúa tranh nhau hò hét:

 

“Ôn nương nương, Nguyệt nhi muốn con bướm kìa!”

 

“Ôn nương nương, con… con muốn hai cây kẹo đường.”

 

Ta cầm mấy cây kẹo đường họa, cố tình làm ra vẻ khó xử, chau mày nói:

 

“Nhưng số đường họa này đều là của Tam ca ca, Ôn nương nương không thể tự mình quyết định được đâu.”

 

Ngũ công chúa Nguyệt nhi rất thông minh — lập tức ôm lấy cánh tay Bùi Diễm, khẽ nũng nịu:

 

“Tam ca ca, huynh giúp Nguyệt nhi cầu xin Ôn nương nương có được không?”

 

Có Nguyệt nhi làm gương, một đám đệ đệ muội muội cũng chen chúc bu quanh Diễm nhi.

 

Lần đầu tiên được huynh đệ tỷ muội thân cận, gương mặt tái nhợt của Diễm nhi thoáng hiện lên vẻ bối rối, ngơ ngác nhìn ta cầu cứu.

 

Ta liền nhét kẹo vào tay con, mỉm cười gật đầu khích lệ.

 

Diễm nhi à, trên đời này có rất nhiều thứ tình cảm, không cần phải đem lòng tự trọng ra đánh đổi, cũng chẳng cần làm tổn thương chính mình để đổi lấy.

 

Ta vốn còn lo rằng Diễm nhi sẽ chẳng dám bước qua bước này.

 

Nhưng trẻ nhỏ ký ức vốn ngắn, nỗi sợ cũng chóng quên.

 

Quả nhiên, nó đã lộ ra vài phần phong thái huynh trưởng, rất nghiêm túc chia từng cây kẹo đường cho đệ đệ muội muội.

 

Ngay cả phần của chính mình cũng đưa cho Nguyệt nhi, còn dặn dò nàng:

 

“Phần này phải nhờ Nguyệt nhi mang cho Tứ đệ Du nhi, không được lén ăn vụng đấy.”

 

Diễm nhi ngoảnh đầu lại, ánh mắt chan chứa mong đợi, khát khao ta khen ngợi.

 

Nhưng ta đã nhìn ra, đó chỉ là sự lấy lòng mà con đã quen làm từ lâu:

 

“Diễm nhi, hãy tự hỏi chính mình, số kẹo này con thật sự muốn cho Tứ đệ Du nhi? Hay chỉ vì sợ mẫu phi không vui?”

 

Diễm nhi im lặng, rất lâu sau mới khe khẽ đáp:

 

“Không muốn cho… nhưng con sợ mẫu phi không vui.”

 

Ta bèn lấy lại phần kẹo trong tay Nguyệt nhi, trả về cho Diễm nhi:

 

“Nếu con cứ bỏ qua cảm xúc của bản thân, mẫu phi mới thực sự không vui. Đây là đồ của con, nếu con không muốn cho thì cứ giữ lại, không ai ép buộc được.”

 

Diễm nhi ra sức gật đầu, rồi cắn miếng đường trong tay, vang lên một tiếng giòn tan.

 

Khi ta quay đầu lại, chợt bắt gặp Bùi Dung đang đứng sau bình phong, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

 

Hắn khoát tay miễn lễ, ánh mắt mang vài phần hứng thú, chậm rãi hỏi:

 

“Các ngươi đang làm gì đó?”

 

“Buộc cầu lông, vẽ kẹo đường, cắt may y phục.”

 

Bùi Dung ngắm nghía mấy miếng kẹo đường được vẽ méo mó vụng về, khóe môi khẽ gợn lên một nụ cười, như gợi lại một mảnh ký ức tuổi thơ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nàng cũng biết bầu bạn với lũ trẻ. Hôm qua Hoàng hậu còn than phiền mấy câu, nói hoàng tử công chúa đều thích chạy sang cung Thải Tang, trẫm còn lo lắng không biết xảy ra chuyện gì.”

 

Ta sợ Bùi Dung cho rằng Diễm nhi mải mê chơi mà lười nhác việc học, càng sợ hắn nghi ta cố ý mượn bọn trẻ để cầu thánh sủng, vội vàng giải thích:

 

“Vốn dĩ là đồ thiếp làm cho mình, nhưng nào nỡ để bọn nhỏ chỉ trơ mắt ngóng nhìn.”

 

Thấy phụ hoàng tới, lũ trẻ lập tức trở nên câu nệ, im thin thít chẳng dám cười đùa.

 

Bùi Dung lại mang vẻ bất lực của một người cha nghiêm khắc:

 

“Xem ra trẫm đã quấy rầy hứng thú của các ngươi rồi.”

 

Lý công công hầu cận khẽ ra hiệu, tức thì các ma ma của từng cung bước vào, lần lượt dẫn hoàng tử công chúa trở về.

 

Nguyệt nhi tuy sợ phụ hoàng, nhưng vẫn còn luyến tiếc quả cầu lông xinh đẹp bên cửa sổ:

 

“Vậy Ôn nương nương đừng quên cầu lông của Nguyệt nhi nhé.”

 

“Cầu lông còn phải buộc thêm, mai mới xong được. Nếu ngày mai Tam ca ca đã khỏe hơn, có thể tới thư phòng đọc sách, thì để ca ca mang cho Nguyệt nhi, có được không?”

 

Nguyệt nhi nôn nao níu lấy tay áo Diễm nhi:

 

“Vậy Tam ca ca phải mau mau khỏe lại, Nguyệt nhi còn chờ để cùng huynh đá cầu lông nữa.”

 

Bùi Dung đưa mắt nhìn quả cầu thêu rực rỡ bên cửa sổ, chợt nhớ ra ta vốn cũng xuất thân từ một gia đình thư hương:

 

“Trẫm dường như nhớ, phụ thân nàng từng làm Tri châu ở Thái Thương. Cớ sao thiên kim nhà Tri châu lại thích xuống bếp, ngay cả vẽ kẹo đường, làm cầu lông cũng biết?”

 

Mười năm nhập cung, đây là lần đầu tiên Bùi Dung tỏ ra có chút hứng thú với thân thế của ta:

 

“Ôn Đường, trước khi nhập cung, nàng là một tiểu thư như thế nào?”

 

Ấy là chuyện đã rất lâu rồi.

 

Năm xưa, phụ mẫu ta thành thân, ở Thái Thương khi ấy cũng coi như một chuyện lớn.

 

Bởi phụ thân ta đã làm tới chức Tri châu, mà mẫu thân ta chỉ là một tiểu trù nương nhỏ bé trong Vọng Giang Lâu.

 

Người đời đều nói, mẫu thân ta làm Tri châu phu nhân là chim sẻ hóa phượng hoàng.

 

Chỉ có phụ thân bao năm qua vẫn thường nhắc đi nhắc lại, rằng chính ông mới là người trèo cao để cưới được mẫu thân ta.

 

Trước năm ta tám tuổi, ta cũng từng nghĩ mẫu thân thật có phúc khí.

 

Bởi phụ thân khoác quan bào, khách khứa đến cửa đều cung kính khom lưng.

 

Mà mẫu thân thì chỉ vì hàng rong thiếu cân bớt lạng, liền xắn tay áo đứng giữa phố tranh cãi với người ta.

 

Mãi đến năm ta tám tuổi, phụ thân bị giáng chức.

 

Tuy ông làm như không có gì, hết lời an ủi ta, nhưng tâm tình trẻ nhỏ vốn luôn nhạy bén hơn người lớn.

 

Chính mẫu thân đã tháo cây trâm xuống đem cầm, rồi nấu một bát chè đậu đỏ, bỏ thêm thật nhiều táo ngọt, bưng ra hai chén đặt trước mặt ta và phụ thân:

 

“Này! Nhà mình vẫn còn được ăn món chè ngọt thế này, ngày tháng sao có thể tệ đến vậy chứ?”

 

Vị ngọt ngào của bát chè đậu đỏ ngày ấy, đến tận bây giờ ta vẫn nhớ rõ ràng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Về sau, mỗi khi trong cung gặp chuyện chẳng lành, ta lại tự mình xuống bếp nấu một bát chè ngọt mà ăn.

 

Tin rằng lời mẫu thân không sai — ngày tháng sẽ chẳng thể mãi tệ hại như thế.