Còn vẽ kẹo đường cùng cầu lông, cũng đều là do mẫu thân dạy ta.
Phụ thân ta quan vận chẳng hanh thông, liên tiếp thuyên chuyển qua nhiều nơi.
Ta thường vừa kết bạn đã phải chia ly.
Lúc ban đầu, ta vẫn ngỡ đó là bởi người ta nhiệt tình, còn bản thân ta may mắn.
Mãi sau mới biết, thì ra mẫu thân đã mua cả một sọt bánh trái, đi gõ cửa từng nhà, nhờ lũ trẻ con làm bạn với ta.
Về sau, khi ta ngã gãy chân, chẳng thể ra ngoài chơi đùa, mẫu thân lại học vẽ kẹo đường, làm bánh hoa mai.
Khi ấy, nhà ta còn náo nhiệt hơn cả học đường.
Ta được phụ mẫu cưng chiều, nuôi nấng trong vòng tay ấy cho đến năm mười bốn tuổi.
Sau đó, nhờ thánh ân, ta vào cung dự tuyển tú.
Ngoài cung, gia quyến của các tú nữ đều dặn dò kỹ lưỡng: phải nói năng thế nào, phải cư xử ra sao, làm thế nào để vì gia tộc mà giành lấy vinh hiển.
Chỉ có mẫu thân là kéo chặt cổ áo cho ta, sợ gió lạnh lùa vào:
“Nếu không được chọn thì cũng đừng khóc. Mẫu thân đã ninh canh đùi vịt với măng, còn rán cả thịt viên, đợi con về ăn.”
Ta ngơ ngác gật đầu, vẫn tưởng vào cung chẳng khác gì đi làm khách, chỉ chốc lát rồi sẽ được về nhà.
Thế mà ta đã nhập cung mười năm.
Mười năm ấy… chưa từng gặp lại người nữa.
Sợ Bùi Dung nghe ra nỗi bi thương trong lòng, ta vội nở nụ cười:
“Có thể vào cung hầu cận bên thánh giá, vốn là chuyện hiển hách, phụ mẫu ta đều lấy làm vui mừng.”
Bùi Dung cũng không truy hỏi đến nỗi thương cảm trong ta, chỉ khẽ than:
“Phụ mẫu nàng quả là người tốt, mới có thể dạy dỗ ra được một nữ nhi có tính nết hiền hòa như thế. Cũng chẳng lạ vì sao lũ nhỏ lại thích thân cận với nàng.”
Con cái của Bùi Dung vốn chẳng nhiều, mà phần lớn đều được dạy dỗ khuôn phép, cung kính lễ nghi.
Ta nhận ra, khi nãy bọn trẻ vì sợ hãi mà im thin thít, trên gương mặt Bùi Dung thoáng hiện một nét mất mát rất khó nhìn ra.
Nhưng hỉ nộ của đế vương, đâu phải điều ta có thể suy đoán.
Diễm nhi nhìn phụ hoàng, cẩn thận đưa miếng đường hoạ trên bàn dâng lên, vừa kính sợ vừa lấy lòng:
“Phụ hoàng cũng ăn chút kẹo ngọt đi, đừng cau mày nữa.”
Dưới ánh đèn, Bùi Dung khẽ nắm lấy tay ta, ôm ta vào lòng:
“Du nhi và Diễm nhi — những đứa trẻ của nàng, giống hệt nàng, hiểu chuyện, biết quan tâm, hiền hòa an phận. Cho dù Hoàng hậu có nói gì, chỉ cần con cái ở bên nàng, Trẫm liền yên tâm.”
Ngày hôm sau, Diễm nhi vẫn nhớ đến quả cầu lông Nguyệt nhi nhờ.
Nó mặc áo mới, chào hỏi trong sân xong liền hớn hở chạy tới thư phòng.
Bùi Dung dặn không ai được quấy rầy, ta mệt mỏi cả lưng cả eo, ngủ một mạch đến tận khi nắng đã lên cao.
Lúc cung nữ đến bẩm báo, thì Lý công công bên cạnh bệ hạ đã đưa đến rất nhiều đồ.
Ngoài phần ban thưởng, còn có một bát canh đùi vịt nấu măng, cùng một đĩa thịt viên chiên vàng.
Bùi Dung đã vì ta mà dụng tâm, chỉ là mùi vị ấy chung quy vẫn chẳng giống như ở nhà.
Trong bữa ăn, Diễm nhi bất an nhìn ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì sao mẫu phi lại rơi lệ? Chẳng lẽ canh không ngon sao?”
Ta khẽ xoa đầu con:
“Canh rất ngon… chỉ là mẫu phi nhớ nhà thôi.”
Ta hẳn đã được coi như một sủng phi rồi.
Trong yến tiệc đầu năm, ta thậm chí có thể ngồi ở hàng ghế phía trước.
Huynh trưởng của Hoàng hậu — Triệu tướng quân — thắng trận trở về, mặc giáp trụ, đeo đao tiến vào điện, lập tức khiến mọi người phải dõi mắt nhìn theo.
Thế nhưng Bùi Dung chẳng hề để ý, trái lại còn mỉm cười uống cạn ba chén rượu do Triệu tướng quân kính.
Sau ba tuần rượu, Triệu tướng quân vô tình hữu ý mà nhắc đến chuyện lập Thái tử.
Khác với Tiên hoàng, Bùi Dung con cái không nhiều, cả triều cũng chỉ có bốn vị hoàng tử.
Triệu tướng quân cười lớn, vỗ vỗ lên đầu Tứ hoàng tử Bùi Du:
“Thần cho rằng, đứa nhỏ Du nhi này rất tốt.”
Bùi Dung liếc nhìn Hoàng hậu một cái, chỉ nhạt nhẽo gạt đi:
“Tam hoàng tử là trưởng tử. Thất hoàng tử cùng Cửu hoàng tử cũng đều đã tới tuổi khai tâm học chữ rồi.”
Ta thấy trong mắt Hoàng hậu thoáng xẹt qua một tia u ám.
Mẫu phi của hai vị hoàng tử kia thì khó nén nổi nét hân hoan.
Chỉ có ta theo bản năng mà tim chợt siết lại, bàn tay siết chặt lấy tay Diễm nhi.
Diễm nhi ngẩng đầu nhìn ta, khẽ nghiêng người dựa vào lòng ta, thì thầm an ủi:
“Mẫu phi, đừng sợ.”
Ngày tháng trôi đi vùn vụt, thoáng chốc đã tới Trung thu, vậy mà trong cung lại chẳng hề có chút không khí vui vẻ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bởi chỉ trong thời gian ngắn, hai vị phi tử đã lần lượt qua đời.
Mẫu phi của Thất hoàng tử bệnh nặng mà bạo tử, mẫu phi của Cửu hoàng tử thì lỡ chân ngã xuống hồ.
Chỉ sau một đêm, dưới gối Hoàng hậu liền có thêm ba vị hoàng tử.
Cũng vì nghĩ đến công lao ta vào cung đã lâu, từng hạ sinh Tam hoàng tử, Bùi Dung phong ta thăng vị, trở thành Quý phi — dưới một người mà trên muôn người.
Trong tang lễ của hai vị phi tử, mọi ánh mắt đều lặng lẽ lướt đến phía ta và Bùi Diễm.
Có dò xét, có thương hại, lại có cả vẻ hả hê chờ xem trò cười.
Khi tiền triều rơi vào cục diện ngày một lạnh lẽo như tiết trời mùa đông, Bùi Dung thường hay ghé tới cung của ta.
Ba người chúng ta ngồi với nhau như một gia đình, cùng ăn chung một bát chè đậu đỏ ngọt lành.
Bùi Dung nắm tay ta, có đôi lời nói với ta, cũng như là đang tự nhủ với chính mình:
“Trẫm biết nàng chịu nhiều ủy khuất, cũng biết nàng lo sợ. Nhưng hãy chờ thêm một chút nữa. Trong lòng Trẫm, nàng so với Triệu thị càng xứng đáng là một bậc mẫu nghi thiên hạ.”
Việc xử trí ngoại tộc Triệu thị của Hoàng hậu, diễn ra vào đúng Trung thu hai năm sau.
Trước tiên là Triệu tướng quân — trong một đêm mưa, lúc say rượu trở về phủ, vô cớ c.h.ế.t đuối trong một vũng nước cạn.
Mối lo của tiền triều đã được giải, án cũ ở hậu cung cũng thuận thế bị lật lại.
Bùi Dung thịnh nộ khi biết chuyện năm xưa phế bỏ Quý phi thành dân thường, hóa ra Hoàng hậu lại trái thánh ý, ngầm dùng thạch tín hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t Quý phi.
Tội danh hãm hại hoàng tử, bức hại phi tần cũng bị khui ra cùng một lượt.