“Là thị nữ quét dọn trong cung ta, Hôi Tuyết.” Doãn Nam Thu rút khăn tay nhẹ nhàng che miệng: “Do Nội Vụ Phủ điều động đến, nhưng ta cũng không quen thuộc lắm…”
“Không quen thuộc?” Thục phi hơi nhướng mày. Hàng lông mày lá liễu được vẻ bằng bột ngọc trai Ba Tư, vừa nhọn vừa mảnh, khóe mắt hất lên có vẻ khắc nghiệt sắc bén. Vẻ mặt hớn hở, kiêu ngạo: “Thị nữ này là do Doãn Tri Châu vì ái nữ mà cố ý nhờ bạn tốt cùng trường đưa đến bên cạnh Đức phi muội muội làm thân tín, Đức phi muội muội dù muốn rũ bỏ quan hệ, cũng không cần làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ?”
Thục phi nói rồi, liền cho người trình lên lời chứng. Trên lời chứng giấy trắng mực đen viết rõ, vị thị nữ tên là “Hôi Tuyết” này là do Lý đại nhân quản lý nội vụ tiến cử.
“Khoảng năm ngày trước, đại cung nữ trong cung bổn cung ở Kính Sự Phòng bắt được cung nữ Hôi Tuyết hành tung lén lút. Lúc ấy nàng đang đốt cháy mấy miếng vải thấm nguyệt sự (băng vê.” Thục phi lấy tay áo che miệng, cười duyên: “Đồ dùng này của phi tử và của cung nữ là rất khác nhau đó, Đức phi muội muội đừng đổ lỗi lên người cung nữ nhé.”
Vọng Ngưng Thanh giơ tay che mắt Yến Hoàng, lướt nhìn vải thấm nguyệt sự đã cháy một nửa mà cung nhân trình lên, gật đầu phất tay nói: “Thật đúng là vật của phi tử dùng.”
“Hoàng hậu nương nương thừa nhận là tốt rồi.” Thục phi nhìn hành động của Vọng Ngưng Thanh, nụ cười hơi cứng đờ nhưng vẫn tự nhiên mà nói tiếp: “Vì thế, bổn cung theo manh mối điều tra, phát hiện vị thái y lúc trước chẩn đoán có thai cho Đức phi muội muội dường như có nỗi niềm khó nói, mà thái y bổn cung sai đi hỏi khám mạch cho Đức phi muội muội ngày hôm trước lại bị đuổi về. Không biết Đức phi muội muội vốn hiền lương thục đức mà lúc này lại cứng rắn như vậy là đang lén giấu giếm điều gì? Hay là nói… Đây là dưới sự ngầm đồng ý của Hoàng hậu nương nương?”
“Thục phi có chuyện gì không ngại nói thẳng.” Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng nói: “Ta thân chính không sợ bóng tà (người ngay thẳng không sợ điều tai tiếng), ngươi cũng đừng quanh co lòng vòng nữa được không?”
“Ngươi!” Thục phi tức giận đến nhịp tim không đều, chỉ cảm thấy một quyền đánh vào cái gối đầu có gai, nàng vốn không phải người có tính tình tốt, lập tức nói: “Bệ hạ minh giám (sáng suốt xem xét)! Thiếp thân vốn không muốn nói khó nghe như vậy, rốt cuộc việc này liên quan đến thể diện của Hoàng hậu nương nương! Nhưng nếu Hoàng hậu nương nương đã nói vậy, thiếp thân cũng xin nói thẳng. Hoàng hậu nương nương phẩm tính cao quý thanh khiết, nhưng thân thích của Hoàng hậu nương nương thì sao? Đức phi muội muội từ khi vào cung đến nay liền nơi chốn tranh giành ra mặt, dựa vào có Hoàng hậu nương nương chống lưng mà không biết đã ngáng chân thiếp thân bao nhiêu lần rồi!”
“Lần này cũng vậy! Bệ hạ! Ngài có thể không rõ thủ đoạn của nữ tử hậu cung. Nàng ta lấy lý do mang thai để mưu cầu thánh sủng. Bệ hạ rộng lượng nhân từ lại vì công lao của Hoàng hậu nương nương, ban nàng ta vị trí Đức phi.” Thục phi cười lạnh: “Nhưng nếu, tất cả những điều này ngay từ đầu đã là giả dối thì sao? Rằng căn bản không có chuyện “mang thai” nào hết, chỉ là để cầu mong sủng ái cùng những toan tính còn thâm độc hơn, không thể nào nói ra được mà thôi.”
“Hiện giờ tháng còn nhỏ, muốn giấu trời qua biển cũng dễ như trở bàn tay. Chờ đến lúc đáng lẽ phải hiện hoài (lộ rõ bụng mang thai), lại cố ý cùng các phi tử khác gây gổ, thuận lý thành chương mà “sẩy thai” chẳng phải tốt sao? Vừa có thể lấy được lòng thương tiếc của Bệ hạ, lại còn có thể diệt trừ đối thủ. Hiện giờ chứng cứ đã rõ ràng rành mạch, ngươi còn có gì để chối cãi nữa?!”
“Nói nữa, loại thủ đoạn này, ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm phải không? Ngay cả khi đối phó với Nghi tần!”
“Ta không có!” Doãn Nam Thu bỗng nhiên đứng dậy, lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ làm như vậy cả! Vải thấm nguyệt sự là do Nội Vụ Phủ phát hàng tháng. Ta nghĩ không nên lãng phí liền ban cho cung nữ bên người. Ta cũng không hiểu vì sao lại rơi vào tay Hôi Tuyết, nhưng có lẽ là cung nữ thân thiết nên mới trao đổi vật phẩm cho nhau thôi? Người xung quanh ta đều có thể làm chứng!”
“Còn về thái y đến bắt mạch…” Ánh mắt Doãn Nam Thu chao đảo không yên cuối cùng rơi xuống người Vọng Ngưng Thanh, mang theo vài phần cầu xin lòng thương xót khó phát hiện ra: “Là, là bởi vì ta dọn đến cung biểu tỷ, biểu tỷ hy vọng ta có thể sống ẩn dật, ít ra ngoài tiếp xúc với người khác, cho nên ta mới, ta mới —”
“Đủ rồi!” Thục phi bị ánh mắt đó của Doãn Nam Thu kích động đến giận dữ, “Ngươi cho rằng bổn cung không có chứng cứ mà ba hoa chích chòe bôi nhọ ngươi sao?! Bổn cung tự nhiên đã sớm nắm chắc tội chứng của ngươi mới dám tâu lên Bệ hạ. Ngươi phòng được thái y nhưng ngươi phòng không được y nữ (nữ thầy thuốc) đi?! Bổn cung cố ý làm y nữ khám mạch cho ngươi, kết luận mạch chứng mấy ngày nay đều đã trình lên đây, không chấp nhận ngươi lại lần nữa ngụy biện!”
“Ta không có! Ta không có!” Doãn Nam Thu nước mắt rơi như mưa, theo bản năng mà vươn tay về phía Vọng Ngưng Thanh: “Bệ hạ, biểu tỷ, các người nghe ta giải thích, ta thật sự không có —”
“Câm mồm ngươi đi tiện nhân này!” Thục phi một phen túm chặt bàn tay đang vươn ra của Doãn Nam Thu, hận không thể đem bản kết luận mạch chứng đang nắm chặt trong tay nện vào cái khuôn mặt đáng ghét kia. Chính là cái khuôn mặt nhu nhược đáng thương này đã không biết bao nhiêu lần bằng vào cái dáng vẻ khiến người khác yêu mến như vậy mà cướp Hoàng thượng từ trong cung của nàng đi, hại nàng mất hết thể diện. “Ngươi lại muốn cầu cứu Hoàng hậu nương nương nữa sao? Ngươi cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ này, vì cướp đoạt phu quân của biểu tỷ không tiếc tự hủy thanh danh, còn năm lần bảy lượt yêu cầu Hoàng hậu che đậy cho ngươi, ngươi cho rằng những việc ngươi làm không ai biết sao?”
“Buông ta ra, ta thật sự cái gì cũng không làm!” Doãn Nam Thu không ngừng giãy giụa, dưới uy thế hống hách dọa người của Thục phi không ngừng lùi về phía sau.
“Dừng lại! Buông tay!” Vọng Ngưng Thanh ý thức được tình huống không ổn, lên tiếng ngăn cản. Nàng đứng dậy muốn ngăn hai người, lại thấy thân hình Doãn Nam Thu bỗng nhiên loạng choạng.
“A!” Hiền phi không nhịn được nhỏ giọng kinh hô.
Yến Hoàng trong lòng cả kinh: “Người đâu!”
Chỉ thấy Doãn Nam Thu trong lúc tranh chấp với Thục phi vô ý đá phải chân Mạc phi, cả người nghiêng hẳn sang một bên. Khi nàng ngã xuống theo bản năng nắm chặt tay Thục phi, kết quả cả hai người đều thân hình không vững mà ngã về một bên. Mạc phi ngồi ở mạt tịch (chỗ ngồi cuối cùng của tiệc), bên cạnh chính là kệ cao bày bình hoa. Cú vấp này khiến Doãn Nam Thu cùng bình hoa ngã nhào xuống đất.
Một tiếng “Choang” lớn vang lên, bình hoa vỡ nát hoàn toàn.
Thục phi nặng nề ngã đè lên người Doãn Nam Thu. Doãn Nam Thu lập tức phát ra một tiếng kêu đau kìm nén, nước mắt lưng tròng.
Vọng Ngưng Thanh gần như ngay lập tức đi đến trước mặt hai người, một tay túm mạnh vạt áo Thục phi một cái, liền kéo Thục phi ra. Nhưng bởi vì nàng đối diện với Doãn Nam Thu, có Thục phi cản trở, nàng rốt cuộc vẫn đến chậm một bước. Nàng một phen bế bổng Doãn Nam Thu lên, tránh đi đống hỗn độn trên mặt đất, lại thấy Doãn Nam Thu đã ngất đi.
“A, a — Máu! Là máu!” Có phi tử hét chói tai, trên mặt là nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Yến Hoàng đang đỡ Thục phi và Vọng Ngưng Thanh đang ôm Doãn Nam Thu đồng thời cúi đầu, chỉ thấy Doãn Nam Thu đang ôm bụng, làn váy mỏng manh thanh nhã đã dính một mảng lớn màu đỏ tươi.