Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 131



Thục phi, người đã hoành hành trong hậu cung mười mấy năm, cuối cùng cũng sa cơ.

Bởi lẽ nàng ta vu khống, bôi nhọ phi tần có địa vị cao, lại còn mang ý đồ mưu hại cốt nhục hoàng gia. Không chỉ bị Yến Hoàng cùng các phi tần khác chính mắt chứng kiến, mà nàng ta còn tự tay dâng lên những bằng chứng chất chồng như núi, gần như ngay lập tức đè bẹp Thục phi đến mức không thể nào ngóc đầu dậy. Sau khi thái y xác nhận Đức phi vì bụng bị va chạm mà dẫn đến sẩy thai, Yến Hoàng liền nổi trận lôi đình. Không những tước đoạt phân vị của Thục phi, mà còn ra lệnh giam giữ toàn bộ những người liên quan đến sự kiện này vào đại lao.

Cơn thịnh nộ của đế vương khiến lòng người trong cung kinh hoàng sợ hãi. Dù không ai dám lên tiếng, nhưng những người thông minh đều hiểu rõ, phủ Thừa tướng e rằng sẽ bị liên lụy.

Vốn dĩ, Thừa tướng những năm gần đây đã có phần miệng gấu gan cáo, không dám làm điều gì quá phận. Dù sao Yến Hoàng cũng đã giữ vững những gì đang có, nữ nhi được sủng ái, lại sinh hạ Thất hoàng tử đủ để kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nếu tương lai Thất hoàng tử đăng cơ, Thục phi sẽ trở thành Thái hậu, Thừa tướng sẽ là hoàng thân quốc thích. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, Thừa tướng khó tránh khỏi có chút lâng lâng tự mãn. Yến Hoàng là người trọng tình cũ, đối với những hành vi tham lam xa hoa, thích an nhàn của phủ Thừa tướng những năm gần đây, ngài nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Thậm chí ngay cả chuyện Thục phi âm thầm hãm hại Hoàng hậu, ngài cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng lần này thì thực sự đã chạm đến vảy ngược của ngài.

Thục phi duỗi tay quá dài.

Trong tình cảnh Yến Hoàng đã có Ngũ hoàng tử là người thừa kế xuất sắc, một số hành động của Thục phi, vốn dĩ từng được xem là đáng yêu, trong mắt Yến Hoàng liền trở nên chói mắt hơn bội phần. Thất hoàng tử còn chưa thành niên, nàng ta đã bắt đầu lo liệu việc loại bỏ chướng ngại trên con đường tiến thân của mình. Điều thực sự khiến Yến Hoàng không thể chịu đựng không chỉ là đứa bé còn chưa ra đời đã vĩnh biệt cõi đời, mà còn là ý nghĩa sâu xa biểu lộ đằng sau những hành vi liên tiếp này của Thục phi. Rất hiển nhiên, phủ Thừa tướng có ý đồ mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, đây là điều Yến Hoàng không thể nào chấp nhận.

Điều này không liên quan đến tình riêng, mà chỉ đơn thuần vì thần tử không thể làm loạn chính sự, mà phải luôn nhớ rõ bổn phận của mình.

Thất hoàng tử bị Thục phi, một mẫu phi ích kỷ như vậy dạy dỗ lớn lên, chẳng lẽ còn có thể mong chờ hắn sau khi đăng cơ sẽ không thiên vị người thân, đối xử tử tế với huynh đệ sao?

Đây là một cuộc rung chuyển đủ để ảnh hưởng đến triều chính, Doãn Nam Thu chẳng qua chỉ là một công cụ đúng lúc.

Nhưng mà —

“Vì sao?”

Vọng Ngưng Thanh đứng ở mép giường Doãn Nam Thu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vì sao lại muốn làm như vậy? Có điều gì đáng để ngươi làm như vậy?”

Trò cười này, thoạt nhìn như Thục phi muốn hãm hại Doãn Nam Thu mà không thành, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhưng trong mắt Vọng Ngưng Thanh lại hoàn toàn không phải như vậy.

“Ta vốn tưởng rằng, ngươi thiên tư thông minh, sớm vào cung làm phi, lại thấu hiểu đạo lý cây cao đón gió nên mới dùng một vài tiểu xảo không ảnh hưởng đến toàn cục để bảo vệ mình, đó chẳng phải là chuyện xấu.” Vọng Ngưng Thanh cụp mắt, ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp, làm cái lạnh trên người nàng tan biến, khiến khí chất nghiêm nghị của nàng dịu đi không ít: “Nhưng mà, cần gì phải đến mức này?”

“……” Tựa nửa thân ở đầu giường, thân ảnh mỏng manh đơn độc ẩn hiện trong lớp màn sa lắc lư một cái, ngay sau đó cười khổ: “A Sước, quả nhiên không hổ là A Sước, rõ ràng ngày thường dịu dàng như vậy, chỉ cần là “không ảnh hưởng toàn cục”, thì chuyện gì cũng có thể chấp nhận. Nhưng một khi vượt qua giới hạn đó, A Sước liền sẽ lập tức hóa thành lưỡi kiếm sắc bén được tôi luyện qua sương tuyết.”

“Vốn tưởng rằng, muội vừa mất đi hài nhi trong bụng, A Sước ít nhiều cũng sẽ xót thương muội một chút chứ.”

Vọng Ngưng Thanh trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Hắn có một người mẫu thân lòng dạ tàn nhẫn như vậy, ta cần gì phải vì thế mà giả vờ đau buồn đây?”

“… Cũng đúng.” Doãn Nam Thu cười nhẹ: “Quả nhiên không thể thoát được tuệ nhãn (con mắt tinh tường) của A Sước, từ rất lâu trước kia đã là như thế, A Sước trong lòng cái gì cũng hiểu rõ, lại cố tình chẳng nói gì. Chờ đến khi tình cảm tiêu hao hết, liền sẽ lập tức trở mặt không nhận người, giống như tiếng sấm kinh động mùa xuân, đánh cho người ta trở tay không kịp. Nếu không cẩn thận bị ngươi chiều hư, thì kết cục cuối cùng nhất định sẽ khiến người đau buồn phải không?”

Doãn Nam Thu khẽ ho: “Nhưng mà A Sước, đây chẳng phải là kết quả mà ngươi mong muốn sao?”

“Không có hài tử mang huyết mạch Tống gia ra đời, Tống gia có thể tiếp tục làm một trung thần, thuần thần, không cần lo lắng vì lập trường mà lún sâu vào vòng xoáy tranh giành hoàng quyền. Thục phi kiêu ngạo ngang ngược, hoành hành tùy ý bị truất quyền nhất định sẽ liên lụy đến dòng họ Thừa tướng. Bệ hạ vừa vặn có lý do để nhổ tận gốc những sâu mọt trong triều đình, dọn đường cho vị Thái tử đời kế tiếp.”

“Tội mưu hại cốt nhục hoàng gia dù nặng, nhưng cũng không đến mức khiến phủ Thừa tướng xuống dốc không phanh, chỉ là nguyên khí đại thương (tổn thất lớn về sinh lực), muốn liên lụy đến Thất hoàng tử lại càng khó chồng khó. Dù có người cố ý đổ chuyện này lên người Thất hoàng tử, cũng có thể lấy cớ “con trẻ vô tội” mà phủ quyết hoàn toàn. Cứ như vậy, nỗi lo về “ngoại thích” của Thất hoàng tử sẽ không còn. Mặc kệ tương lai người lên ngôi vua là Ngũ hoàng tử hay Thất hoàng tử, đều có thể tránh khỏi nỗi lo toan sau này.”

“A Sước… Chẳng phải nghĩ như vậy sao?” Doãn Nam Thu gồng mình chống đỡ, sắc mặt trắng bệch nở một nụ cười bi thương.