Tư Mệnh tinh quân từng nói, chìa khoá để phá giải nằm ở Minh Kiếm Tiên Tôn — vị Tiên Tôn cưng chiều đệ tử này, đem tất cả những gì tốt đẹp nhất thế gian cho đệ tử của mình. Hắn dâng những bảo vật hiếm có trong lòng bàn tay, cho nàng nhìn đủ, sờ đủ, chơi đủ. Trong tình huống thỏa mãn mọi mong muốn của nàng, lại chỉ ra cho nàng một con đường khó có thể thực hiện, từ đó khiến “Đạo” — thứ duy nhất không thể dễ dàng đạt được — trở thành chấp niệm cả đời của nàng.
Mèo nhỏ nhìn bóng dáng Vọng Ngưng Thanh, trong lòng có chút phức tạp mà nghĩ, Tố Trần hoàn toàn tương phản với Hàm Quang. Nàng là một nhân vật bi kịch định sẵn sẽ mong muốn mọi thứ nhưng cuối cùng lại hai bàn tay trắng.
Công chúa Dung Hoa khổ vì chết, Vân Xuất Tụ muốn mà không được, Tống Thanh Sước chết trong oán hận, ghét bỏ, sân si, còn Tố Trần lại là do quá cố chấp vào mọi thứ.
Tôn thượng, tất cả những thứ từng dễ dàng đạt được như trở bàn tay lại trong một đêm rời xa ngài — liệu sự thống khổ như vậy, có thể giúp ngài nhìn thấu sự hư ảo chăng?
…
Vọng Ngưng Thanh theo Tê Vân chân nhân đi đến phái Thiên Xu, được chưởng môn thu làm thủ đồ (đệ tử đứng đầu, đệ tử đầu tiên).
Thiên Xu phái đời thứ 36, nam lấy chữ “Không”, nữ lấy chữ “Tố”. Vọng Ngưng Thanh được ban đạo hiệu “Tố Trần”.
Trần (尘), lâu dài. Thoạt nghe là “bụi đất”, nhưng thực ra có nghĩa là lâu đời, xa xưa. Theo đạo giáo, đó là một tự hiệu mang ý nghĩa tốt đẹp.
Chuyện Tê Vân chân nhân thu đồ đệ đã gây ra sóng to gió lớn trong phái Thiên Xu. Phải biết Tê Vân chân nhân thân là đại năng đương thời, lại là chưởng giáo của tông môn chính đạo số một, người muốn làm đồ đệ của hắn có thể nói là nhiều như cá diếc qua sông, nhưng nhiều năm như vậy Tê Vân chân nhân đều không thu đồ đệ. Hiện giờ hắn phá lệ thu đồ đệ, khó tránh khỏi khiến người ta tò mò vị nữ đệ tử tên Tố Trần này là thần thánh phương nào.
Mọi người không ngừng suy đoán thân phận của Vọng Ngưng Thanh, nhưng lúc này Vọng Ngưng Thanh lại không rảnh bận tâm. Nàng đang trốn trong phòng mình, cùng mèo phân tích về những gì đã bại lộ trong lần luân hồi này.
“Đầu tiên là tư chất.” Vọng Ngưng Thanh bình tĩnh phân tích: “Tu chân giới kẻ mạnh làm vua, yếu kém tức là tội, nguyên nhân lớn nhất khiến Tố Trần bị ghét là nàng không có bản lĩnh, lại còn mơ ước vị trí không nên mơ ước — đúng như câu đạo đức mỏng manh mà địa vị cao quý, trí tuệ nhỏ bé mà mưu đồ lớn lao, đây chính là cái hại, đúng không?”
Mèo nhỏ gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Tê Vân chân nhân đã kiểm tra tư chất của ngài, lúc này lại sửa thì e rằng…”
“Đây chính là điều ta muốn nói.” Từ sau khi thất bại ở đời thứ ba, Vọng Ngưng Thanh quyết định không còn nước chảy bèo trôi nữa, mà phải nắm quyền kiểm soát tình hình lại: “Tê Vân chân nhân tính tình thanh lãnh, không phải hạng người cậy tài khinh người. Nếu ta đoán không sai, hắn không những sẽ không công bố tư chất của ta, mà ngược lại còn răn dạy đôi lời, cảnh tỉnh đệ tử không kiêu ngạo, không nóng nảy. Mà căn cứ vào mệnh quỹ, Tê Vân chân nhân sau khi nhận thủ đồ không lâu liền bế quan không ra ngoài, lần nữa xuất quan đã là ba năm sau — năm Tố Trần tám tuổi, gặp phải ác triều mười năm một lần.”
“Ác triều” đối với phàm nhân mà nói, là một tai họa ngập đầu. Cứ mười năm một lần, sẽ có một khoảng thời gian mười ngày, trăng máu treo trên trời, thiên cẩu ăn mặt trời (nhật thực). Mà trong mười ngày này, kết giới giữa người và yêu quỷ sẽ trở nên yếu ớt, thực lực yêu quỷ tăng mạnh, tâm trạng kích động, hung hăng. Những yêu quỷ cấp thấp sẽ mất đi lý trí, bị thú tính chi phối, khắp nơi tìm kiếm máu tươi, thịt sống.
Lúc ban đầu, đối mặt với những yêu quỷ mạnh mẽ đáng sợ này, phàm nhân giống như dê lợn đợi làm thịt, không hề có sức phản kháng. Sau này có tu sĩ ra tay giúp đỡ, cùng đế hoàng trần thế ký kết “Khế ước ác triều”, lúc này mới cứu vãn tình thế thất bại. Từ đó về sau, phàm nhân kính dâng hương hỏa, tiên môn trấn thủ núi sông, khế ước này kéo dài ngàn năm, đến nay vẫn còn tồn tại.
“Ta nhớ rõ ác triều ba năm sau, sẽ có đại yêu Li thú tập kích tông môn.” Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ, nàng hiện giờ mang một khuôn mặt chán đời, cho dù không giận không cười cũng như đang khinh thường người khác: “Trong khoảnh khắc sống còn, Tê Vân chân nhân xuất quan, trấn áp và phong ấn ác thú. Còn Không Nhai và Tố Tâm cũng vì lần ác triều này mà mất đi gia đình, hai huynh muội trôi dạt khắp nơi, gia nhập một môn phái môn phái hạng hai trực thuộc Thiên Xu, mấy năm sau mới vì tư chất hơn người mà có thể tiến vào Thiên Xu. Lợi dụng cơ hội này, chúng ta có thể sửa lại tư chất của Tố Trần thành bình thường.”
Mèo nhỏ nghe đến đó, trong lòng cảm thấy bất an: “Ngài là nói…?”
“Kiếm cốt khó bẻ gãy, nhưng thể chất lưu li thủy tinh trước khi luyện thành chính là một tờ giấy trắng, ma khí nhập thể sẽ lập tức bị hủy hoại hoàn toàn.” Vọng Ngưng Thanh không tự giác nói lời tàn nhẫn: “Thể chất hỗn tạp, tu vi khó lòng tiến bộ một tấc, dù sao cũng là họa do Li thú gây ra, không liên quan gì đến chúng ta. Đợi vết thương lành, cứ nói là không biết tự lượng sức, cho rằng mình có thể chống lại Li thú, nên mới gặp tai ương này, thế nào?”
Không thế nào cả.
Mèo nhỏ hít một hơi thật sâu, bụng phình lên, hướng về phía Vọng Ngưng Thanh phát ra một tiếng kêu thét xé lòng.
…
Vọng Ngưng Thanh đôi khi thật sự không hiểu, tại sao mèo nhỏ lại có tính khí thất thường như một nữ tu sĩ chưa trảm xích long (vẫn còn vướng bận phàm trần, tình cảm) vậy.
“Ta nói sai điều gì sao?” Vọng Ngưng Thanh bị tiếng hét đuổi ra khỏi phòng, nghĩ trăm lần cũng không ra, rũ mắt suy tư, lại có vẻ đáng thương.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Vọng Ngưng Thanh hiện giờ cũng không có thời gian an ủi thú cưng nổi loạn. Nàng còn có những chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
Vọng Ngưng Thanh cầm lệnh bài truyền thừa trực tiếp mà Tê Vân chân nhân ban cho, tìm đến đệ tử quản sự trên chủ phong (ngọn núi chính), yêu cầu đối phương đưa nàng đi bái kiến từng vị trưởng lão trong môn. Cũng chính lúc này Vọng Ngưng Thanh mới biết được, việc Tê Vân chân nhân xuất quan lần này chỉ là ngoài ý muốn. Cảnh giới quên mình bị gián đoạn giữa chừng rất có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bởi vậy, vừa về tông môn, hắn liền vội vàng bế quan trở lại.