Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 163



Trong phái Thiên Xu, chưởng môn thực tế không quản lý việc gì, chỉ khi tông môn xảy ra việc lớn mới ra mặt chỉ điểm, còn lại việc vặt hàng ngày đều do tám vị đại trưởng lão phụ trách.

“Tám vị đại trưởng lão chia làm hai phái. Trong đó, bốn vị trưởng lão Tư Trân, Tư Thiện, Tư Thư, Tư Nghi và đệ tử dưới trướng họ phụ trách việc mua sắm trong môn, phát bổng lộc, lưu trữ thư tịch, dạy các bài học hàng ngày. Bốn vị trưởng lão Tư Pháp, Tư Khí, Tư Tế, Tư Điển thì phụ trách trừng phạt đệ tử phạm sai lầm, rèn vũ khí, sắp xếp lễ tế và tuyên bố nhiệm vụ.” Đệ tử quản sự của chủ phong trông chừng chỉ tầm tuổi thiếu niên, tuy là đệ tử ngoại môn, tu vi cũng không thể khinh thường, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, đối mặt với Vọng Ngưng Thanh — một đứa bé năm tuổi, cũng không có bất kỳ sự coi thường nào.

“Đương nhiên, đây chỉ là quyền hạn mà chư vị trưởng lão nắm giữ. Bản thân họ đều có đạo hiệu riêng, nhưng trong tông môn, mọi người đều xưng hô chư vị trưởng lão theo chức quyền.” Đệ tử quản sự dừng lại một chút, tuy cảm thấy không cần thiết phải giải thích rõ ràng đến vậy với một đứa trẻ, nhưng vẫn ôn tồn nhắc nhở: “Trong đó, ba vị trưởng lão Tư Thư, Tư Nghi và Tư Tế là sư muội của chưởng giáo. Trưởng lão Tư Nghi phụ trách dạy các bài học hàng ngày, bởi vậy là người mà các đệ tử mới nhập môn thường xuyên thấy nhất. Nàng là người rất tốt, rất hòa nhã, và rất… hiền hòa, có lễ. Ừm, nàng có năm đệ tử, đệ tử nhỏ nhất xấp xỉ tuổi sư thúc tổ.”

Đệ tử quản sự liếc nhìn nữ hài bên cạnh. Một đứa trẻ năm tuổi bị người ta coi là “sư thúc tổ”, nhưng bản thân lại không tỏ vẻ khác thường, phảng phất như đã quen từ lâu.

Không hổ là đệ tử của chưởng giáo, đệ tử quản sự thầm cảm thán trong lòng. Để tạo mối quan hệ tốt đẹp, hắn liền nói thêm một vài nguyên tắc ứng xử, giao tiếp.

“Trong tám vị đại trưởng lão, trưởng lão Tư Pháp chưởng quản Chấp Pháp Đường, pháp luật không nể nang tình cảm. Nếu là chưởng môn phạm sai lầm, Chấp Pháp Đường cũng có quyền thực hiện chức trách, cho nên ngàn vạn đừng để phạm lỗi mà rơi vào tay trưởng lão Tư Pháp.”

“Trưởng lão Tư Thiện là vị trưởng lão cuối cùng của thế hệ trước, tu Thiện Thực Đạo (đạo nấu ăn, dưỡng sinh), tu vi chỉ ở Nguyên Anh, nhưng ông ấy có tấm lòng rộng rãi, cơ thể mập mạp, tính tình rất tốt, phụ trách quản lý bữa ăn của tất cả đệ tử, rất được kính trọng.”

“Chờ đến khi sư thúc tổ tu vi cao hơn một chút, liền có thể nhận nhiệm vụ môn phái. Phần này do đệ tử dưới trướng trưởng lão Tư Điển phụ trách, nhưng trưởng lão Tư Điển tính tình nóng nảy, cùng chưởng môn hơi không hợp nhau…”

Vọng Ngưng Thanh nghiêm túc lắng nghe. Đệ tử quản sự tu vi không cao, tư chất cũng không tốt lắm, nhưng hắn có thể làm quản sự chủ phong, bản thân hắn đã có một cách đối nhân xử thế rất tốt. Những trưởng lão nào trọng quy tắc, những trưởng lão nào nhân hậu lương thiện, hắn đều kể rõ từng người. Những điều này đối với Vọng Ngưng Thanh, thủ đồ của chưởng môn, không có tác dụng lớn, nhưng lại là trí tuệ mà những người bình thường, có địa vị thấp tích lũy được trong quá trình lăn lê bò lết của mình.

“Cảm tạ.” Vọng Ngưng Thanh gật gật đầu, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi tên là gì?”

Đệ tử quản sự sững sờ một chút, không nghĩ tới mình lại được thủ đồ của chưởng môn hỏi tên. Phải biết rằng đây chính là có ý nghĩa “nâng đỡ”: “Đệ tử tên là Thẩm Khinh.”

Đệ tử ngoại môn không có đạo hiệu. Vọng Ngưng Thanh chỉ có thể ghi nhớ tên hắn, gật đầu nói: “Ta nhớ rồi.”

Thẩm Khinh dẫn Vọng Ngưng Thanh ngự kiếm bay đi. Người đầu tiên họ bái phỏng là trưởng lão Tư Nghi — Đan Chỉ chân nhân. Thứ nhất, tiên phủ (nơi ở) của Đan Chỉ chân nhân gần chủ phong nhất. Thứ hai, Đan Chỉ chân nhân thuộc phe chưởng giáo.

Vọng Ngưng Thanh lúc này mới biết, phái Thiên Xu lớn như vậy cũng có tranh giành phe phái. Phái chưởng giáo và phái Tư Pháp, xích mích không nhiều, nhưng làm trái thì luôn có, nguyên nhân chủ yếu là do tranh giành vị trí chưởng môn. Nghe nói, Tê Vân chân nhân không phải thủ đồ của thế hệ đó, mà trưởng lão Tư Pháp — Tê Sơn chân nhân mới là, nhưng cuối cùng người lên làm chưởng môn lại là Tê Vân chân nhân.

Nhìn thấy trưởng lão Tư Nghi, Vọng Ngưng Thanh lúc này mới hiểu vì sao Thẩm Khinh khi nhắc đến vị trưởng lão này “hiền hoà, có lễ” lại tạm dừng một cách kỳ quái. Bởi vì trưởng lão Tư Nghi tuy là nữ quan, nhưng lại ăn mặc như thư sinh trần tục, áo xanh búi quan, tay cầm quạt lông, rất có vài phần phong thái nói cười giữa lúc thuyền chiến tan thành tro bụi.

Vọng Ngưng Thanh hiện giờ trông như một đứa trẻ có ánh mắt rất hung dữ, nhưng Đan Chỉ chân nhân lại không để ý, thái độ đối với nàng cực kỳ hiền lành. Trò chuyện vài câu, Đan Chỉ chân nhân liền vẫy tay về phía sau, gọi một nữ hài thẹn thùng ngượng ngùng ra, ôn tồn nói: “Đây là đệ tử Tố Huỳnh của ta, các con tuổi tác tương đương, có thể thường xuyên qua lại.”

Tố Huỳnh, Vọng Ngưng Thanh có ấn tượng với cái tên này. Bên cạnh nhân vật phản diện luôn có người đi theo, Tố Trần cũng không ngoại lệ.

Đứa trẻ trời sinh tiên cốt thì không có dung mạo xấu xí. Tố Huỳnh xinh đẹp như ngọc, đáng yêu như tuyết, đôi mắt hạnh linh động như thú non, ngây thơ chất phác, giống như một con hổ con. Nàng cao hơn Tố Trần, trẻ con tuổi này mỗi ngày một khác, Tố Huỳnh bảy tuổi ước chừng cao hơn Vọng Ngưng Thanh một cái đầu. Nhưng Tố Huỳnh lại chỉ đứng trước mặt Vọng Ngưng Thanh, nhút nhát sợ sệt nhìn tiểu muội muội thấp hơn mình một cái đầu, lẩm bẩm nói: “Ta, ta là Tố Huỳnh, ta nên gọi ngươi là sư muội hay sư tỷ nha…”

“Ngươi nên gọi ta là sư tỷ.” Vọng Ngưng Thanh lừa nàng: “Ta là thủ đồ của sư phụ ta, sư phụ ta là sư huynh của sư phụ ngươi, cho nên vai vế của ta lớn hơn ngươi.”

Tố Huỳnh bừng tỉnh, cười lộ ra một cái răng nanh sữa: “Sư tỷ, chúng ta đi xây người tuyết đi.”

Vọng Ngưng Thanh không bận tâm, xây người tuyết cũng được mà đánh nhau cũng được, nàng hiện tại chỉ muốn từng bước một thu Tố Huỳnh về dưới trướng mình.

Tố Huỳnh còn đang vất vả đẩy quả cầu tuyết, Vọng Ngưng Thanh đã mượn sức khéo léo xây lên một tượng tuyết cao bằng người. Vì là “xây người tuyết”, nàng liền vô cùng thật thà mà xây một người tuyết, dựa theo hình dáng Tê Vân chân nhân. Tuy rằng thủ công thô ráp, chỉ giống ba phần, nhưng khí chất lại giống đến bảy phần. Tố Huỳnh kinh ngạc nhìn tượng tuyết, phấn khích đến mức xoay vài vòng quanh tượng tuyết, khen ngợi Vọng Ngưng Thanh đang ngồi trên vai tượng tuyết, dường như sư tỷ là tiên nữ hạ phàm.

“……?” Vọng Ngưng Thanh bị khen đến không hiểu ra sao, rồi lại bỗng nhiên nhớ ra Tố Trần chính là do người khác a dua nịnh hót mà tạo nên tâm tính lệch lạc.

Nàng nhìn Tố Huỳnh, nghĩ thầm một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết cách phủng sát đồng môn (dùng lời khen để hại người, khiến người ta tự mãn mà thất bại), tương lai nhất định sẽ làm nên việc lớn.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại không hề gợn sóng, chỉ ngồi trên tượng tuyết vỗ tay cảm than: “Khen, tiếp tục khen.”

Xem ra, khoảng cách đến việc bị mèo ghét chó chê cũng không xa, tuyệt vời thật.