Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 203



Vọng Ngưng Thanh vừa suy nghĩ vừa luận bàn với Tố Tâm, bước chân đi sai một nhịp, mũi chân đột nhiên từ một góc độ rất kỳ diệu quét vào giữa bước chân Tố Tâm. Cú vướng chân đó khiến Tố Tâm chật vật ngã nhào xuống nền tuyết.

Đây là một cú vướng ngã vô cùng hoàn hảo, tuy đơn giản, nhưng khi đối địch lại thường có hiệu quả bất ngờ.

Chỉ là lần này, Tố Tâm ngã hơi mạnh, mất một lúc lâu cũng không bò dậy được.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Vọng Ngưng Thanh không chút do dự mà đổ thêm dầu vào lửa: “Đã là tu sĩ Trúc Cơ rồi, sao còn yếu đuối như vậy?”

Tố Tâm cúi đầu không nói. Một đệ tử đã đứng xem từ lâu không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: “Tố Trần, Tố Tâm sư muội mới vừa nhập nội môn, đối với bộ pháp của tông môn còn chưa thành thạo, ngươi đừng quá trách móc nặng nề.”

Vọng Ngưng Thanh ngước mắt nhìn vị đệ tử vừa lên tiếng, khuôn mặt vô cảm vẫn biểu lộ ra vài phần châm biếm: “Ngươi thấy ta dùng bộ pháp của tông môn sao?”

Vị đệ tử kia nghe vậy sững sờ, cẩn thận nhớ lại, phát hiện Tố Trần quả thật không dùng bộ pháp cao thâm nào, chỉ lặp đi lặp lại một cú vướng ngã đơn giản, nhưng lại sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh.

Nhưng việc vị sư muội mới nhập môn yếu đuối, ốm yếu là chuyện mà ai cũng biết. Nàng trời sinh mệnh bạc, tu tiên cũng không thể thay đổi  số mệnh của nàng.

Lòng người đều là bằng thịt, thấy một nữ tử yếu đuối mệnh khổ như vậy, sao lại không thương tiếc?

Vị đệ tử kia còn muốn khuyên nữa, nhưng Tố Tâm đã bò dậy từ nền tuyết, chắp tay với hắn một cái, rồi lại xoay người đối mặt với Tố Trần.

… Không muốn từ bỏ.

Nam đệ tử thở dài một hơi, cũng mất đi lập trường để ngăn cản, chỉ có thể đứng một bên nhìn, thầm lo lắng.

May mà Tố Tâm tiến bộ cực nhanh. Nàng thông minh, lại giỏi lấy ưu điểm bù khuyết điểm, nếu tốc độ không bằng thì bắt đầu từ độ dẻo dai của cơ thể, lỗi đã mắc một lần thì nhất định sẽ không mắc lần thứ hai.

Vọng Ngưng Thanh lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên cảm thấy Tố Trần sẽ trở nên đố kỵ cũng không phải là không thể lý giải.

Ai cũng nói cần cù bù thông minh, nhưng một ngày nào đó, những ưu thế mà mình khổ công rèn luyện, tích cóp lại bị người ta dễ dàng vượt qua. Đối với một đứa trẻ tin vào câu “trời đãi kẻ cần cù”, đó là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào?

Càng không cần nói, nàng khổ sở cầu mong nhiều năm cũng không nhận được một cái ngoái đầu của sư phụ, còn Không Nhai và Tố Tâm lại nhận được sự yêu mến và chú ý của mọi người.

“Đến đây thôi.” Vọng Ngưng Thanh thu kiếm vào vỏ, vô cảm quay lưng đi, không quay đầu lại nhìn Tố Tâm đang thở hổn hển.

“Sư muội, không sao chứ?” Các đệ tử đã đứng xem từ lâu thấy nàng đi xa, vội vàng tiến lên, đỡ lấy Tố Tâm đang lung lay sắp đổ: “Mau, nghỉ ngơi một chút đi. Tố Trần thật là…”

Tố Tâm thở đến mức không nói nên lời, nàng lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được. Chỉ có thể gượng cười với các đệ tử tốt bụng xung quanh.

Một thiếu nữ yếu ớt, mảnh mai, xinh đẹp như đóa hoa mềm mại, lúc này nở nụ cười, trong ánh mắt có chút quật cường, khiến người ta vừa thương tiếc vừa không khỏi khâm phục sự cứng cỏi của nàng.

Tố Tâm được mọi người vây quanh, đối mặt với ý tốt của họ, lại một lần nữa cúi đầu. Bởi vì không có ý xấu, nên không thể phản kháng, từ trước đến nay, vẫn luôn là như vậy.

Qua những vệt sáng lay động, nàng cuối cùng cũng nhìn thoáng qua bóng lưng thiếu nữ đang dần đi xa, trong mắt hiện lên một tia ghen tị không dễ phát hiện.

Sau khi tìm được phương pháp thực tế, Vọng Ngưng Thanh nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu. Vừa về đến sơn phủ, nàng liền đi vào cảnh giới ngồi quên vô ngã để chuẩn bị đột phá Kim Đan kỳ trong ba năm tới.

Tê Vân chân nhân từng nói ba năm sau trận ác triều sẽ do thủ tịch dẫn đội. Nhưng Thiên Xu phái cũng có quy định rõ ràng, chỉ có đệ tử từ Kim Đan kỳ trở lên mới được tham gia trận chiến ác triều, dưới Kim Đan vẫn thuộc phạm vi cần được bảo vệ.

Vọng Ngưng Thanh không biết Tê Vân chân nhân có để ý quy định này không, nhưng với tâm tính của Tố Trần, đương nhiên là không thể phá vỡ quy tắc. Huống hồ, ác triều ba năm sau, thế gian chắc chắn sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Vị Ma Tôn nửa yêu từng đề nghị ngừng chiến với đệ nhất tiên môn chính đạo, nhưng trong lúc đàm phán lại bị Tê Vân chân nhân đánh bại, ma tâm dùng để truyền thừa vị trí Ma Tôn đã bị Tiên Khí phong ấn.

Sau đó, Ma Tôn không muốn làm tổn thương nhân loại, chỉ có thể chật vật chạy trốn, lạc vào Kim Cức thành do Tố Trần và các đệ tử trẻ tuổi khác trấn giữ. Hắn biến thành một con mèo con, được Tố Tâm cứu và mang về Thiên Xu phái.

Sau này, khi Tố Tâm và Ma Tôn phản bội Thiên Xu phái, người phụ trách vây bắt hai người lại chính là Tố Trần. Không Nhai vì muội muội phản bội tông môn mà bị giam vào Lý Pháp Đường, do đại đệ tử của trưởng lão Tư Pháp phụ trách giám sát.

Tố Trần vốn đã không ưa Tố Tâm, vì chuyện này lại càng hận nàng đến tận xương tủy, cảm thấy nàng làm bẩn danh tiếng của sư tôn, một lòng chỉ muốn chém Ma Tôn và Tố Tâm dưới kiếm, để rửa sạch sỉ nhục của mạch chưởng giáo.

Nhưng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Vị Ma Tôn sa sút cũng không phải là người mà một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé có thể ức h**p. Cuối cùng Tố Trần bị trọng thương, Tố Tâm cũng bị Ma Tôn mang đi, không rõ tung tích, không biết sống chết.

Khác với những đệ tử cùng đến vây quét vì nể tình đồng môn mà cố ý thả cho Tố Tâm đi, Tố Trần làm ầm ĩ một trận, cuối cùng không vớt vát được gì mà còn mang tiếng “lạnh lùng vô tình, tàn hại đồng môn”.

“Ba năm, Kim Cức thành.”

Kim Cức thành nằm ở phía bắc Thần Châu, là một toà thành nằm trên biên giới tiên ma. Trong trận chiến ác triều, không phân biệt tiền tuyến hay hậu phương, đệ tử tiên môn thưa thớt, ai cũng giữ chức vụ quan trọng.

Một số nơi mà tiên môn không thể đến, thậm chí còn cần phàm nhân dùng xương máu, dùng sinh mệnh để bù đắp.

Nhưng Vọng Ngưng Thanh biết trận ác triều lần này không nguy hiểm, bởi vì trước khi bùng nổ, Ma Tôn đã khống chế cục diện trong phạm vi kiểm soát.

Vọng Ngưng Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua ấn Trác Diệp trên mu bàn tay mình, nhất thời chìm vào suy tư.

Thân là thủ đồ chưởng giáo, vấn đề nàng cần suy nghĩ hiện tại chỉ có một —

Vì sao Tê Vân chân nhân lại phong ấn ma tâm của Ma Tôn, và không chút do dự bác bỏ đề nghị ngừng chiến?