Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 254



Âm thanh leng keng khi kiếm khí va chạm như chuông gió run động, tiếng cọ xát đỡ đòn phát ra âm thanh ken két khiến răng ê ẩm, cuộc tranh đấu lực tàn khốc đến mức dường như đang nhảy múa trước cổng quỷ môn quan.

Trái trên, phải dưới, ở giữa; đỉnh đầu, cổ họng, ngực.

Rõ ràng là thầy trò, lại phải đao kiếm đối đầu.

“Mặc kệ ngươi đang toan tính điều gì, đều phải từ bỏ.” Mũi kiếm của Hướng Ký Dương không ngừng ép xuống, lại không cách nào dao động được lực chống đỡ kia: “Ta sẽ không làm theo ý ngươi.”

“……” Nên nói là trực giác của động vật họ mèo sao? Vọng Ngưng Thanh xác nhận Hướng Ký Dương không biết sự thật, nhưng dù chỉ dựa vào bản năng, hắn vẫn muốn gây sự với nàng: “Không.”

Xác định đứa trẻ xui xẻo này không có ý “Kiểm tra”, Vọng Ngưng Thanh triệu hồi Bách Thủ Yêu Quỷ Đồ, quyết định trước tiên đánh gãy một chân của nghiệt đồ này rồi nói.

Dòng chảy vàng hội tụ thành xiềng xích xoay tròn bay múa, trực tiếp đâm xuyên mặt đất dưới chân Hướng Ký Dương: “Kiếm thứ hai.”

Hướng Ký Dương nhanh chóng lùi về phía sau, xiềng xích vàng theo đuổi không ngừng, nhưng không biết vì sao luôn ở khoảnh khắc chạm vào hắn là lại lệch khỏi quỹ đạo, mà bước chân Hướng Ký Dương đạp ở trên không trung, mỗi lần cất lên hạ xuống đều gợn lên làn sóng trong suốt.

Thanh niên sắc mặt lãnh đạm, đây là bộ pháp mà hắn sáng tạo ra dựa trên kiếm vực và thiên phú của mình — “Sâm Thương”.

Đời người chẳng gặp nhau, như sao Sâm sao Thương.

Bởi vì vĩnh viễn không gặp nhau, cho nên là Sâm Thương.

Đạo lý đơn giản nhất thế gian, chính là “Gần nhất xa nhất là đông tây”.

Hướng Ký Dương vung ra kiếm thứ ba.

Muôn vàn sao trời hội tụ tại đây, xoay quanh, bay múa, ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một thanh bảo kiếm treo cao trên trời, khổng lồ như  tòa tháp.

Thanh kiếm thứ ba ngưng tụ thành tựu cả đời của nhân vật chính, tên là “Thiên Đạo”.

Hướng Ký Dương không biết chính mình có nên chém ra kiếm này hay không, bởi vì hắn từng ở trên chiến trường dùng này thức kiếm này vượt cấp đánh chết ba vị yêu ma Đại Thừa kỳ.

Thương tổn do thanh kiếm này gây ra cũng sẽ không tác dụng lên thân thể, bởi vì nó là kiếm “Vấn Tâm”.

Nhưng, Thiên Đạo bao trùm phía trên chúng sinh, người làm sao không sinh lòng kính sợ?

Hướng Ký Dương nghĩ thầm, không sao cả, nếu chưởng môn lùi bước. Hắn liền thay thế chưởng môn, đỡ kiếm này.

Hắn có thể huyễn hóa ra kiếm ý như vậy, tự nhiên là đã từng trải qua thử thách tương tự đến từ Thiên Đạo.

Mặc dù làm lại lần nữa, hắn cũng không thẹn với lòng.

Hướng Ký Dương kỳ thật chưa từng thấy chưởng giáo chiến đấu, bởi vì khi hắn bái nhập sư môn, chưởng giáo đã ở vị trí cao, thực hiện đúng nguyên tắc “con nhà giàu không ngồi ở nơi nguy hiểm”.

Nàng không rời sơn môn, không vào hiểm địa, suốt ngày vùi đầu vào công việc, bóng lưng gầy gò đến mức xương xẩu.

Cho dù khi xuống trần từng mơ hồ nhìn thấy quá khứ chưởng giáo làm chấn động hồng trần, cũng không thể thay đổi cảm xúc muốn bảo vệ không biết từ đâu đến này.

Giây tiếp theo, vẻ mặt lãnh đạm giả vờ của Hướng Ký Dương tan vỡ, vô cùng kinh ngạc mà mở to mắt.

Một tiếng vỡ vụn vang lên, không trung nứt ra một khe hở khổng lồ, ngân hà bị hút mạnh vào hỗn độn, giống như một đôi mắt khổng lồ, chỉ cần nhìn thoáng một cái cũng sẽ khiến người ta phát điên.

“Tìm — được — ngươi —”

“Tôn thượng —!” Mèo trắng nhỏ đang nằm trên người chưởng môn thét lên sợ hãi, ngay sau đó bóng tối cuồn cuộn mà đến, giống như sóng thần hủy diệt nhân gian, ngay lập tức nhấn chìm bậc thang dài trước điện Xu Cơ, ngay cả sao trời do kiếm vực biến ảo cũng đều biến mất.

Vọng Ngưng Thanh giơ tay tung ra hàng chục tiên cấm, mấy chục tầng lá chắn trống rỗng hiện ra, nhưng nàng biết rõ thủ đoạn của tu sĩ trong mắt Thiên Đạo chẳng khác sự giãy giụa của con kiến là bao.

Thanh kiếm khổng lồ ầm ầm ngã xuống, xuyên thủng lá chắn với thế như chẻ tre, ngay cả tốc độ cũng không hề giảm đi chút nào.

Dự cảm chẳng lành đánh trống reo hò trong sâu thẳm linh hồn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, Hướng Ký Dương vẫn như cũ tuân theo trái tim của chính mình.

Thiên phú của Cửu Mệnh Huyền Miêu được phát huy đến mức tận cùng, Hướng Ký Dương lập tức xuất hiện ngay bên cạnh chưởng giáo, không chút do dự chắn ở phía trước.

Nhưng mà, không đợi Hướng Ký Dương nghênh đón nỗi đau đủ để đánh nát thần hồn của mình, xiềng xích vàng liền xuyên ra từ phía sau, giống như ôm ấp mà cuộn tròn lấy hắn.

Mục tiêu của Thiên Đạo vốn dĩ không phải Hướng Ký Dương.

Đôi mắt bao trùm chúng sinh kia chợt khép lại, thanh kiếm khổng lồ và Bách Thủ Yêu Quỷ Đồ va chạm vào nhau, đạo thống được truyền thừa của nhân loại và bầu trời duy trì sự luân chuyển của mặt trời mặt trăng đối đầu, phong ấn đã giam giữ vô số yêu ma suốt ngàn năm từng tấc tan vỡ dưới ánh mặt trời. Vô số yêu hồn tan nát tự bức hoạ cuộn tròn tản ra, ma chướng sinh ra từ sự không cam lòng và oán hận cuối cùng xoắn lại thành một con quái vật thân chó đầu rồng.

Vọng Ngưng Thanh bỗng nhiên túm chặt tay Hướng Ký Dương, không màng nói thêm điều gì khác, mạnh mẽ chuyển giao khế ước Xu Tâm.

Ấn Trác Diệp trên mu bàn tay Hướng Ký Dương bỏng rát một cách điên cuồng, cơn đau dữ dội làm thanh niên gần như không cầm được kiếm, chỉ có thể trở tay cắm kiếm vào bùn đất, giữ vững cơ thể đang chao đảo của mình.

Hắn nghe thấy tiếng th* d*c đau đớn, thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm, hắn cảm nhận được vải lụa mềm mại v**t v* gò má, sau đó hắn được ôm vào một vòng tay lạnh lẽo.

— Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vọng Ngưng Thanh cuối cùng cũng hoàn thành nghi thức truyền thừa, Bách Thủ Yêu Quỷ Đồ chính thức đổi chủ.

“Đã xảy ra chuyện gì?!”

Các đệ tử tiên môn trên Vân Ẩn Phong chỉ thấy kiếm vực của thủ tịch tan vỡ, một con quái vật ngưng tụ từ sương đen, thân hình Nhai Tí phá vỡ phong ấn mà ra, hàng trăm hàng ngàn xiềng xích vàng khóa chặt yết hầu, thú giác, tứ chi của nó. Nhưng cùng với sự giãy giụa, cắn xé điên cuồng của yêu ma, xiềng xích vàng bất khả chiến bại kia lại đứt đoạn vỡ vụn, ở dưới ánh mặt trời hóa thành những hạt vàng li ti, rơi xuống giống như mảnh vỡ mặt trời).

“Rống —!”

Yêu ma phát ra tiếng rít gào chói tai, như vạn quỷ cùng khóc, ngàn hồn đều than, vừa lọt vào tai liền làm thần hồn chấn động, tâm ma lan tràn.

Đệ tử thực lực yếu kém khó có thể chống đỡ ma âm như vậy, tức khắc năm khiếu đổ máu, uể oải gục xuống mặt đất. Các trưởng lão bảo vệ các đệ tử, chỉ có thể trừng to mắt nhìn yêu ma lao về phía chưởng môn và thủ tịch.

“Chưởng môn!”

“Sư huynh!”

Tiếng kêu thét chói tai ồn ào hỗn loạn vang lên, có người không màng tất cả xông lên phía trước, có người dùng hết mọi cách để ngăn cản bước chân yêu vật, lại đều vô ích.

Phải chạy trốn.

Hướng Ký Dương đứng không vững, ý thức mơ hồ, máu tươi từ mắt, tai, miệng, mũi của hắn, bản năng muốn sống khiến hắn lòng đầy không cam lòng mà nắm chặt vạt áo trong tay, nắm lấy một góc vải lụa trắng thêu hoa văn tiên hạc và mây trôi.

— Phải đưa chưởng môn chạy trốn.

“Nghiệt đồ.”

Một tiếng quát thanh đạm, không chứa vui buồn, khiến thanh niên vốn có chút tính mèo nảy sinh tức giận, muốn vươn móng cào nàng một cái, hắn đã muốn làm điều này từ lâu.

“Sau này, giao lại cho ngươi.”

Nàng buông tay, kéo Hướng Ký Dương về phía sau, sau đó tự mình bước lên một bước.

— Chỉ một bước.

Mất đi chỗ dựa khiến thanh niên ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo, nhưng cảnh tượng phản chiếu trong tầm nhìn mơ hồ lại cướp đi hơi thở của hắn.

Thân thể của nữ tử nhanh chóng tan tác, biến dị, đồng tử nhuốm vàng, ngón tay mọc ra móng vuốt sắc, trán đầy vảy, chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, nàng đã mất đi hình người.

Răng nanh của Nhai Tí găm vào da thịt nàng, cắn lấy hơn nửa cổ của nàng, nàng không hề né tránh, tay vẫn giữ nguyên tư thế đẩy hắn ra, như thể đã hao hết tia sức lực cuối cùng.   

Nước mắt tràn mi, môi lưỡi tê dại run rẩy, lồng ngực không thể hít vào dù chỉ một chút không khí đau âm ỉ, dòng chảy thời gian bắt đầu chậm lại, như thể đang ép buộc hắn khắc ghi cảnh tượng trước mắt vào tận xương tủy.   

“Cạch”, tiếng răng nanh va vào nhau, yêu ma khát máu lắc lắc đầu, đó là một động tác dùng lực kéo ra ngoài.   

“Không —”   

Một góc vải lụa trắng mà hắn nắm chặt trong tay bị lưỡi kiếm cắt đứt, lả lơi bay xuống, dịu dàng che đi đôi mắt của hắn.