Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 255: Ngoại truyện: Trên trời có Bạch Ngọc Kinh (1)



Hướng Ký Dương từ nhỏ đã biết, bản thân mình không phải là người có tính tình dễ mến.

Linh hồn của hắn được cấu thành từ những gì? Một hộc nọc độc của rắn Bạch Mi Phúc, ba nắm băng tuyết khiến người ta cảm thấy phế phủ lạnh lẽo, cùng một thân áo giáp gai sắc bén không cho người sống tới gần.

Các trưởng lão thích sự thông minh của hắn, nhưng không thích sự sắc nhọn của hắn; đồng môn mê đắm vẻ ngoài của hắn, lại không thích những lời có gai của hắn; càng nhiều người theo đuổi thân phận của hắn, lại không để bụng bản thân hắn là người như thế nào.

“Hà tất phải để ý này đó?” Lưu Li mang trái tim  thất xảo linh lung (trái tim bảy lỗ, vô cùng thông minh, tinh tế) nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ung dung cười nói: “Thân phận, vẻ ngoài, tài tình, đều là một phần cấu tạo nên ngươi, không phải sao?”

“Nếu cứ cố chấp muốn một người hoàn toàn thấu hiểu bản chất ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ cảm thấy thoải mái? Làm ơn, huynh đệ, người luôn cần có bí mật, có bí mật mới quyến rũ.”

Từng là quý công tử trần thế, Lưu Li giơ chén rượu lên, khác với Hướng Ký Dương lớn lên trong Đạo môn, cử chỉ đoan chính, hắn có sự tao nhã như mực nước thanh thoát và sự phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết.

“Đạo lý này ta đương nhiên hiểu rõ.”

Hướng Ký Dương lãnh đạm nói, sau đó nhìn vào lòng bàn tay của mình, hắn chưa bao giờ tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của mình trong sự công nhận của người khác.

“Ta chỉ là cảm thấy tò mò.”

“Mối ràng buộc giữa người với người, rốt cuộc phải dựa vào điều gì để duy trì? Yêu thương và quan tâm, hay những ký ức cùng nhau trải qua?”

“Nếu, đều không có những điều này. Nếu, bản thân người đó không hề có tình cảm. Nếu chỉ là do sự thúc đẩy của nguyên tắc đạo đức hay tinh thần trách nhiệm, vậy thứ liên kết họ rốt cuộc là gì?”

Lưu Li nhấp một ngụm rượu, suy nghĩ nói: “Hành động và dấu hiệu đi, chắc chắn có một thứ vô hình đủ để được gọi là “duyên phận” liên kết lẫn nhau.”

“Ví như một người có lẽ không thích ngươi, nhưng khi ngươi bị bắt nạt hắn vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ ngươi, đó chính là người đáng để kết giao.” Hắn nói: “Sự đối đãi giữa người với người, thực ra không nằm ở việc đối phương cho cái gì, mà nằm ở việc bản thân đối phương là người như thế nào. Người yêu ngươi, lúc mấu chốt chưa chắc dám đứng ra bảo vệ ngươi; người không yêu ngươi, có lẽ ngàn người chỉ trích cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Bởi vậy, thấy hành động chớ thấy lòng, thấy lòng mới biết không có người hoàn hảo.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi suy xét những điều này để làm gì?”

Hướng Ký Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Con diều.”

“Con diều gì?”

“Con diều và sợi dây, sợi dây nằm trong tay ta, cho nên ta sẽ muốn buộc chúng chặt hơn một chút.”

Hướng Ký Dương vẫn luôn cảm thấy, chưởng môn là người giống như cánh diều.

Xa xôi không thể với tới, như cách một tầng mây, lại luôn đặt sợi dây duy nhất có thể kéo nàng lại ở trong tay của ngươi, dường như ngươi là nỗi niềm duy nhất nàng nhung nhớ trong cõi trần này.

Hắn trời sinh tâm tư nhạy bén, cho nên có thể cảm nhận rõ ràng, chưởng môn quan tâm hắn, hơn hẳn việc quan tâm đến các trưởng lão hay các đệ tử khác trong môn.

Nhưng sợi dây liên kết lẫn nhau lại mong manh đến thế, luôn căng rất chặt.

Kéo về, sẽ khiến người ta sợ dây diều đứt lìa, nới lỏng chút, lại không đành nhìn nàng càng lúc càng xa.

Vì vậy, hắn mới muốn biết, sợi dây có thể kéo hai người lại gần nhau đó, rốt cuộc là gì?

“Vậy ngươi hãy nhớ lại, có khoảnh khắc nào đó, cảm thấy cứ ở mãi bên cạnh người đó thôi là được rồi. Có lẽ không hoàn hảo đến thế, nhưng cứ tiếp tục như vậy thôi là tốt rồi.”

Có.

“Ê? Thật sự có à? Nói cho ta nghe với!”

Bí mật đầu tiên, Hướng Ký Dương có rất nhiều bí mật.

Chưởng môn phái Thiên Xu có một con mèo trắng nhỏ không ai nhìn thấy, được cưng chiều thành tánh.

Biết nói tiếng người, biết làm nũng bán si, còn biết lăn lóc từ vai chưởng giáo xuống túi áo của nàng.

Hướng Ký Dương không thích con mèo đó, nhưng con mèo đó lại rất thích hắn, luôn lượn lờ quanh hắn, trong miệng lải nhải những lời vô nghĩa, ý vị khó hiểu.

Bởi vì ngay từ đầu đã không thích, cho nên Hướng Ký Dương luôn phớt lờ nó. Sau này phát hiện trừ hắn ra những người khác tựa hồ đều không nhìn thấy, hắn liền càng không muốn để ý đến nó.

Không phải e ngại ánh mắt của người khác, chỉ là hắn thật sự không muốn trông giống một người bệnh tâm thần mà nói chuyện với không khí.

“Dương Dương ngươi và Tôn thượng quả là nhân duyên kiếp trước, thầy trò đã định, nếu không làm sao cả hai đều trông khắc nghiệt bạc tình, bạc bẽo vô tâm đến thế.”

“Hằng Hằng ngươi lại cao lên rồi, tốt quá, vài năm nữa ngươi sẽ có thể thu đệ tử, đồ tôn cho tôn thượng đánh chơi rồi.”

“Tôn thượng lại thức suốt đêm rồi, aiya, người ta buồn rầu đến nỗi lông cũng không mềm mại nữa.”

Lời lẩm bẩm của con mèo con đó, Hướng Ký Dương thỉnh thoảng nghe, thỉnh thoảng không. Cho đến một ngày trở về sau khi làm nhiệm vụ, bước qua hành lang Ỷ Vân Các, lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc mà chán ngấy đó.

Nó đang tìm kiếm đệ tử quản sự tên “Thẩm Khinh”, bởi vì chưởng môn đã mất đi ý thức.

Mèo trắng kêu kêu quát quát chạy xa, không chú ý đến Hướng Ký Dương đang đứng ở góc khuất. Ngược lại, Hướng Ký Dương lòng thót lại, không chút do dự quay người về hướng nó vừa đến.

Chưởng giáo, nên là một sự tồn tại như thế nào?

Cao ngạo? Mạnh mẽ? Công bằng nghiêm minh? Hay vững chãi như núi cao vực sâu, khiến người ta phải ngước nhìn?

Hướng Ký Dương không biết.

Nhưng hắn biết nàng là trụ cột của tông môn, không có nàng, sẽ không có Thiên Xu ngày nay.

Là cô nhi lớn lên ở nhân gian, Hướng Ký Dương đã quá quen với những nỗi khổ của trần thế.

Hắn biết rõ sự phân tranh của lòng người sẽ không bởi vì tu hành tiên pháp mà thay đổi, thứ có thể khiến người ta biết điều thiện mà làm, biết điều ác mà tránh, mãi mãi chỉ có quy tắc.

Chính bởi vì chưởng giáo tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, cả khi đối đãi với bản thân lẫn đối đãi với người khác đều vô cùng nghiêm khắc, mới có được Thiên Xu với môn phong trong sạch, mới có được vùng đất dưới chân mà hắn phát xuất từ nội tâm công nhận.

Chưởng giáo từ khi nhậm chức chưa từng sai sót, bất luận người ngoài bình phẩm nàng như thế nào, đối với tông môn, trước nay đều là công lớn hơn tội.

Cũng như câu nói đã nghe khi mới nhập môn — “Trong tông môn, chưởng môn là lớn nhất”.

Vì vậy, bí mật thứ hai, chưởng môn có rất nhiều bí mật.

“… Sao lại, gầy đến thế.”

Nữ tử gục trên án thư gầy như trúc khô sắp sửa nở hoa, hắn nâng nàng dậy, xương cốt nổi lên ở vai cọ vào lòng bàn tay của hắn.

Thiếu niên chưa trưởng thành chỉ cần dùng lực nhẹ nhàng ở hai tay, nàng liền như một đóa bông liễu rơi vào lòng hắn.

May mắn thay, nàng vẫn còn hôn mê sâu, sắc mặt trắng bệch và hơi thở yếu ớt, đều khiến người ta nghi ngờ liệu nàng có đang vắt kiệt sinh mạng của mình quá mức hay không.

Hướng Ký Dương để nàng tựa vào lòng mình, sau khi bắt mạch liền dùng linh lực thẩm thấu vào kinh mạch của nàng, từng chút điều dưỡng âm khí đang mất kiểm soát của nàng. Mấy năm nay hắn tự học thuật Huyền Hoàng này, né tránh con mèo kia, nên chưởng giáo cũng không biết.

Hắn lặng lẽ điều hòa cơ thể của nàng, khi nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua chậu than bên cạnh đã tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn, một đoạn vải lụa dính máu im lìm nằm ở đó.

… Chưởng giáo có vết thương ngầm rất nghiêm trọng trong cơ thể, thậm chí đã đe dọa đến tính mạng.

Chưởng giáo không biết, ngũ cảm của nàng kỳ thật suy yếu rất nhiều, cho nên nàng cũng không biết, đôi khi người lặng lẽ đưa khăn cho nàng vào ban đêm là đệ tử Thanh Hằng của nàng, chứ không phải Thẩm Khinh.

— Người lẽ ra phải mạnh mẽ nhất, vô địch nhất trong tông môn, lại có thân thể mong manh nhất và dễ bị tổn thương nhất.

Nhưng Hướng Ký Dương biết, sự mạnh mẽ của nàng không nằm ở cảnh giới tu vi, không nằm ở thân thể phàm thai, thậm chí không nằm ở tầm nhìn và tâm cảnh của nàng.

Hắn biết, khi trăng lặn sao mờ, mặt trời mọc, chưởng môn vốn đã dầu cạn đèn tắt sẽ lại lần nữa đốt cháy chính mình, không chút do dự.

Tựa như phượng hoàng tái sinh từ lửa.

Mãi mãi kiêu hãnh, mãi mãi bất khuất.