Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 112



Edit: Ry

Tiếng vặn chìa khóa cắt ngang cuộc trò chuyện, Cảnh Tầm vừa đi ra vừa nói: "Ba mẹ em về."

Biệt thự này có tổng cộng ba chìa, một cái Cảnh Tầm đang cầm, một cái ba mẹ gã cầm, còn một cái thì đã nằm trong cống thoát nước.

Cửa mở ra, người đầu tiên bước vào là một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa rất nữ tính. Bà có nước da rất trắng, phần nếp nhăn ở đuôi mắt tô điểm thêm tháng năm cho vẻ đẹp đôn hậu.

Đằng sau bà là cha ruột của Cảnh Tầm, ông Gerald. Ông cao bằng Cảnh Tầm, nhưng ngoại hình thì thô kệch hơn, tạo cảm giác cường tráng hơn hẳn. Gerald không phải kiểu đẹp trai ngời ngời mà trông rất hiền lành. Cảnh Tầm hoàn toàn thừa hưởng mọi ưu điểm từ bộ gen của cha mẹ.

Gerald lao tới ôm con trai bày tỏ sự nhớ nhung, người một nhà hỏi han nhau vài phút, hai vợ chống mới nhìn sang thanh niên xa lạ trong nhà.

"Cháu chào cô chú ạ, cháu là Lâm Chức."

Ngoại hình và khí chất của thanh niên đều dễ gây thiện cảm, nhất là khi y lễ phép chào hỏi, có thể nói là max điểm ấn tượng.

"Chào cháu, cháu là bạn của Tiểu Hàm à?"

Cảnh Dụ Nhã vô thức cho rằng Lâm Chức là bạn của Thường Vũ Hàm, không nghĩ theo phương diện kia.

Thường Vũ Hàm lập tức xua tay, bắt đầu giới thiệu cho dì: "Cậu ấy là người yêu của..."

Chữ Vi Cẩm Vinh còn chưa kịp thốt ra đã bị cắt ngang.

"Không phải, anh ấy là..." Cảnh Tầm khựng lại, nhìn sang Lâm Chức.

Gã không muốn nói là bạn, không muốn dùng cụm từ xa lạ này để khái quát quan hệ giữa họ.

Gã muốn nói một cụm từ khác, nhưng Cảnh Tầm lại phát hiện hai người chưa từng nghiêm túc thảo luận về đề tài này. Mập mờ dây dưa giữa họ giống như thuốc màu pha trộn, nó có thể trở thành một loại màu phải dùng từ ngữ đặc biệt để mô tả, nhưng đồng thời cũng chưa đến trình độ đó.

Cảnh Tầm không biết Lâm Chức có muốn thừa nhận không, lại lo mình còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của y.

Lâm Chức thấy được thấp thỏm trong mắt Cảnh Tầm, mỉm cười.

"Dạ thưa cô chú, cháu là người yêu của Cảnh Tầm. Lần đầu gặp mặt ạ, mọi người có khỏe không."

Lâm Chức chào hỏi lại, đi tới bên cạnh Cảnh Tầm.

Thật ra y không định chọc phá quan hệ của mình với Cảnh Tầm bây giờ, nhưng y không ngờ cha mẹ gã lại về sớm như vậy.

Cơ mà cũng không sao, có lẽ là so với lôi kéo dây dưa không rõ liệu có danh phận không, thừa nhận thân phận lại vẫn không thể giữ chặt mới dễ khiến người ta phát điên.

Lâm Chức vừa dứt lời, tất cả người trong phòng đều trố mắt.

Cảnh Tầm không khống chế được khóe môi vểnh lên, đó là sự hưng phấn vui vẻ ai cũng có thể thấy rõ.

Người yêu! Lâm Chức nói bọn họ là người yêu!

Mình phù hợp tiêu chuẩn rồi ư, mình có thể là thân phận đó ư. Loại cảm giác được thừa nhận này khiến Cảnh Tầm vừa mừng vừa lo. Nếu không phải ba mẹ vẫn còn ở đây, không thích hợp lắm, gã chắc chắn sẽ dùng mọi cách thể hiện cho Lâm Chức thấy mình vui cỡ nào.

Giờ Thường Vũ Hàm mới hiểu loại cảm giác vi diệu đó là gì. Chị nhìn bức tranh còn chưa vẽ xong, lẳng lặng giơ ngón cái với Cảnh Tầm.

Mấy ngày không gặp, thằng nhóc mi ra tay cũng nhanh phết, chưa gì đã chiếm được trái tim của anh dâu mi rồi, anh trai em phụ bạc anh vậy thì để em yêu anh, hợp lý.

Cảnh Dụ Nhã và Gerald đều chết máy vài giây, choáng váng trước bất ngờ to lớn này.

Bọn họ vẫn luôn lo rằng Cảnh Tầm sẽ lẻ loi một mình, sau đó bệnh tình ngày một trầm trọng. Nếu người Cảnh Tầm thích xuất hiện và đồng ý ở bên thằng bé, vậy đây quả thực là may mắn trời ban.

Cho nên họ tạm quên mọi sầu lo, không định tra hỏi chi tiết ngay lúc này.

"Mau lấy vật kỉ niệm trong hành lý em ra làm quà... Ấy không, vali kia."

Hai vợ chồng luống cuống tặng quà gặp mặt, Cảnh Dụ Nhã còn kích động nắm tay Lâm Chức, không nhịn được vung vẩy mấy lần.

Chào hỏi đã xong, Cảnh Dụ Nhã mới nhớ ra chuyện quan trọng khác.

"Anh con sao rồi? Vũ Hàm bảo là có tin của anh con, chuyện rốt cuộc là như thế nào?"

Cảnh Dụ Nhã và Gerald đều không biết gì. Họ mới thấy tin nhắn của Cảnh Tầm hai ngày trước, nói là Vi Cẩm Vinh mất tích, gọi cho Thường vũ Hàm thì Thường Vũ Hàm cũng chỉ bảo họ không cần lo lắng vì đã có tin tức của Vi Cẩm Vinh.

Nhưng cụ thể là tin gì thì hai vợ chồng cũng không biết.

Thường Vũ Hàm nhìn về phía Cảnh Tầm, ra hiệu cho gã nói.

Dù sao chuyện này nếu nói từ đầu thì quá nặng về luân thường đạo lý.

Cảnh Tầm cũng không giấu giếm, nhẹ nhàng kể rõ đầu đuôi.

Cảnh Dụ Nhã và Gerald một lần nữa sốc, còn chưa hết chấn động trước việc con dâu thứ hai từng là con dâu cả thì đã nghe tới đoạn Vi Cẩm Vinh vì trộm mất đồ quan trọng nên bị cảnh sát giam giữ, hoàn toàn chết sững.

Gerald còn quay sang chứng thực với vợ: "Tiếng Trung của anh chắc không có vấn đề gì đâu đúng không, anh không hiểu sai đâu nhỉ?"

"Để em gọi điện hỏi thăm."

Cảnh Dụ Nhã cũng có các mối quan hệ của mình, bà đi ra ngoài gọi cho vài người bạn cũ. Sao Vi Cẩm Vinh lại trộm đồ chứ, mà thứ quan trọng đó là gì.

Bên kia trả lời rất thẳng thắn, Cảnh Dụ Nhã nghe thì hiểu đại khái là con trai gia nhập tổ chức nào đó, sau đó trộm đi vật rất quan trọng, cho nên mới bị bắt, không thể nộp tiền bảo lãnh, thậm chí còn không được thăm tù.

Cho nên sự xuất hiện của Lâm Chức rất khả nghi. Thấy con thứ thích Lâm Chức như vậy, bà càng thêm lo âu.

Cảnh Dụ Nhã vào phòng Cảnh Tầm, muốn nói chuyện riêng với con trai.

Cảnh Tầm khó mà khống chế vui sướng của mình, không nhịn được muốn chia sẻ với mẹ.

Nghe Cảnh Tầm liến thoắng nói về kế hoạch trong tương lai, Cảnh Dụ Nhã có muốn bảo con phải đề phòng người ta cũng không thể nói ra miệng.

Con trai có người mình thích, nhờ thế mà muốn sống tốt hơn, Cảnh Dụ Nhã sao nỡ giội nước lạnh.

Bà đi ra ngoài, muốn dùng gió lạnh để bình tĩnh lại, chải vuốt tình huống hiện giờ.

Một ly nước nóng được đưa tới, Cảnh Dụ Nhã cầm, nhìn thanh niên trước mắt, vẻ mặt có phần phức tạp. Bà muốn hỏi, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Theo tâm tư của Cảnh Dụ Nhã, bà hi vọng Cảnh Tầm sẽ tìm một người đơn thuần hơn, để tránh con mình bị lợi dụng, bị tổn thương. Tình trạng của thằng bé vốn không tốt, sẽ không chịu được bất cứ kích thích nào.

Nhưng bà cũng biết chuyện tình cảm không thể thuận theo mong muốn của người khác. Trong tình huống này, bà chỉ có thể cầu mong Lâm Chức cũng thích Cảnh Tầm, vì thích nên mới ở bên thằng bé, chứ không phải vì mục đích khác.

"Tiểu Cảnh rất thích cháu, cảm ơn cháu đã xuất hiện trong cuộc sống của nó."

Cảnh Dụ Nhã không nhắc đến con trai lớn. Với tình trạng của Vi Cẩm Vinh, quan hệ yêu đương của hai người này là một nghi vấn. Nhưng dù có thế nào thì đó cũng là thì quá khứ.

"Gặp được em ấy là may mắn của cháu. Cảnh Tầm rất đáng yêu, cháu cũng rất thích em ấy."

Lâm Chức đang trần thuật sự thật, thế nên tình cảm y thể hiện rất chân thành.

Trong phòng ngủ, Cảnh Tầm không nhịn được nhảy tưng tưng, sau đó lấy nhật kí ra ghi.

[Hôm nay Lâm Chức nói với ba mẹ chúng mình là người yêu, đây là một ngày rất đặc biệt!]

[Lâm Chức nói với mẹ là rất thích mình! Còn nói gặp được mình rất may mắn, còn khen mình đáng yêu!]

[Video giám sát đoạn này đã được đăng lên đám mây, không được quên, phải ôn tập mỗi ngày!!!]

Cảnh Tầm dùng hẳn ba dấu chấm than để kết câu, hi vọng bản thân có thể khống chế, vĩnh viễn không quên đoạn kí ức này.

Cho đến nay gã vẫn không thể tha thứ vì đã quên lần đầu tiên, dù có xem lại giám sát thì vẫn không giống sở hữu kí ức. Gã đã quên tất cả cảm xúc, thế nên dù nó có sinh ra lần nữa, mô phỏng lại, thì nó cũng không còn là nguyên bản.

Mỗi lần nhớ tới, Cảnh Tầm đều tức muốn bốc cháy.

Gã lập tức ôn tập nội dung đã tải lên đám mây, tai nghe lặp lại lời Lâm Chức nói, tâm trạng dần lắng lại.

Cảnh Dụ Nhã và Gerald không ở lại nhà Cảnh Tầm, bọn họ cũng mua nhà trong khu này, ở cách đó không xa.

Lâm Chức đang gấp quần áo trong phòng cho khách. Thường Vũ Hàm đã ra về, Cảnh Tầm thì đi phụ cha mẹ dời hành lý, trong nhà chỉ có mình y.

Đang dọn dở, Lâm Chức nghe được tiếng gõ cửa.

Chẳng lẽ là Cảnh Tầm ra ngoài quên mang chìa khóa?

01 lập tức nhắc nhở: [Kí chủ, bên ngoài không phải đối tượng nhiệm vụ, tọa độ của anh ta vẫn ở nhà cha mẹ mình.]

Lâm Chức sửa sang lại quần áo, đút tay trong túi, dùng mắt mèo nhìn ra ngoài.

Là người của công ty BV, từng xuất hiện bên cạnh chị Lâm.

Lâm Chức mở cửa, hai người bên ngoài lập tức làm động tác mời.

"Có chuyện cần hỏi thăm, hi vọng cậu có thể phối hợp."

Lâm Chức: "Tôi có thể gửi một tin nhắn không?"

Hai người lắc đầu, Lâm Chức khẽ thở dài, theo họ lên xe.

Không thấy y, Cảnh Tầm sẽ sốt ruột lắm đây, hi vọng chuyện này không kéo dài quá lâu.

Lâm Chức biết người của BV tới dẫn mình đi làm gì, dù sao gần đây y cũng chỉ tiếp xúc với một việc.

"Vi Cẩm Vinh nói gì với các người để các người hoài nghi tôi?"

Dùng chân nghĩ cũng biết nếu y thật sự là đồng bọn của Vi Cẩm Vinh, y sẽ không giao Vi Cẩm Vinh cho BV. Nhưng nếu Vi Cẩm Vinh khăng khăng y có liên quan, đám người này cũng sẽ không buông tha bất kì manh mối nào, y sẽ phải bị điều tra theo thông lệ.

Nhưng sự thật là y không biết, cũng không có chuyện gì cần giấu.

Đồng nghiệp không nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Chức.

Đến trụ sở, Lâm Chức thấy chị Lâm bước tới với vẻ mặt nặng nề.

"Lâm Chức, nói thật cho tôi, cậu thật sự không biết hàng ở đâu?"

"Em thật sự không biết."

Chị Lâm không nói nữa, ra hiệu cho Lâm Chức nhìn vào màn hình.

Vi Cẩm Vinh bị giam trong phòng thẩm vấn mấy ngày, đã gầy đi nhiều, trên người cũng có vết thương mới. Lúc này hắn đang ở trong trạng thái mê man không bình thường.

Lâm Chức nhíu mày: "Chị thôi miên hắn, mà hắn lại bảo là hàng ở chỗ em?"

"Thực tế thì thằng đó chỉ lặp lại tên cậu, không nói thêm gì khác."

Bậc thầy thôi miên hỏi đi hỏi lại, Vi Cẩm Vinh chỉ trả lời đúng hai chữ "Lâm Chức".

"Người chúng tôi mời tới là bậc thầy thôi miên giỏi nhất, Vi Cẩm Vinh không thể nói dối, nên giờ tất cả mọi người cho rằng cậu có dính líu tới chuyện này."

"Nếu là vậy thì em đoán được đồ ở đâu rồi, nhưng cũng không chắc lắm."

Lâm Chức đã có suy đoán, nơi y và Vi Cẩm Vinh có giao thoa cũng không nhiều. Nếu vị trí của món hàng có liên quan tới y, vậy chỉ có thể là chỗ đó.

Trong khu biệt thự, Cảnh Tầm từ chỗ cha mẹ về, xách túi đồ mở cửa.

"Mẹ cho em hoa quả này, lát nữa em làm salad cho anh nhé?"

Cảnh Tầm hào hứng nói, đợi người yêu đáp lại. Gã như ngâm mình trong mật ong ngọt ngào, đến giờ vẫn còn có chút lâng lâng.

Căn nhà tĩnh lặng, không có ai trả lời.