Nụ cười trên mặt Cảnh Tầm phai nhạt, gã thử gọi tên Lâm Chức lần nữa.
Căn phòng trống rỗng không có ai đáp lại, chỉ còn sự tĩnh lặng khiến người ta ngột ngạt.
Cảnh Tầm đặt hoa quả trong tay xuống, não bộ trống rỗng, bước nhanh vào đẩy cửa phòng ngủ chính.
Không có ở đây, không có trong phòng tắm, phòng cho khách cũng không, không có ở đâu hết.
Có thể là đã xảy ra chuyện gì, Lâm Chức sao có thể đi được, Lâm Chức sao có thể lừa gã bỏ lại gã mà đi.
Rõ ràng vừa rồi Lâm Chức còn thừa nhận thân phận của gã, nói là thích gã, y sẽ không cứ thế bỏ đi.
Cảnh Tầm vội vã chạy lên lầu hai, nhìn chung quanh một vòng, lại chạy xuống nhà kho.
Không tìm được người, hỗn loạn làm cho thế giới bắt đầu đung đưa.
Cảnh Tầm đỡ vách tường, nhìn về phía đồng hồ, lại phát hiện mình không nhớ lần cuối nhìn thời gian là lúc nào.
Có phải gã đã quên gì không, thật ra Lâm Chức đã nói với gã, chỉ là gã quên, là gã không nhớ kĩ, là lỗi của gã.
Hẳn là vậy, chắc chắn là vậy rồi.
Cảnh Tầm lập tức trở về phòng ngủ, gã thế mà lại quên không kiểm tra giám sát đầu tiên. Gã như nắm lấy cây cỏ cứu mạng, gấp rút bật máy tính bảng lên.
Gã cố dằn xuống cảm giác nôn nóng, tăng tốc độ chiếu, lại không dám nhảy đoạn, chỉ sợ mình bỏ sót chỗ nào.
Chị Hàm gõ cửa, cha mẹ về, sau đó gã ra ngoài giúp họ chuyển đồ, những chuyện này gã đều nhớ, không quên cái nào.
Cảnh Tầm nhìn Lâm Chức đang gấp quần áo trong phòng cho khách, hơi sợ phải xem tiếp.
Cảm giác bị vứt bỏ gần như khiến người ta phát điên, tại sao gã chỉ rời nhà có vài phút mà cả thế giới lại thay đổi.
Cảnh Tầm thà rằng là mình quên, chứ không phải là chuyện gã không hi vọng xảy ra.
Khi thấy Lâm Chức rời khỏi phòng cho khách, đầu gã dường như có tiếng nổ, bao trùm mọi suy nghĩ.
Âm u vặn vẹo chỉ muốn phá hủy tất cả nhân cơ hội lan tràn, đẩy người tới vực sâu không thể cứu vãn.
Cho đến khi thấy Lâm Chức mở cửa nói chuyện với người bên ngoài, cơ thể căng cứng của Cảnh Tầm mới hơi giãn ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Gã thở hắt ra, tỉ mỉ xem lại đoạn này.
Lâm Chức có nói muốn gửi tin nhắn, là những người kia không cho phép.
Cảnh Tầm vẫn nhớ họ, là người tới mang Vi Cẩm Vinh đi. Lâm Chức có biết bọn họ, thậm chí quan hệ còn không đơn giản.
Lâm Chức không phải là không từ mà biệt, y chỉ là có việc đột xuất phải đi.
Y sẽ trở lại.
Y sẽ trở lại.
Cảnh Tầm không ngừng lặp lại câu nói này trong đầu, để giữ cho bản thân tiếp tục vận hành.
Gã nhớ tới chồng quần áo được gấp ngay ngắn trên giường ban nãy, là gã quá sốt ruột, thế mà không nhận ra là quần áo vẫn còn đây.
Cảnh Tầm cần phải làm gì đó để bản thân ngừng nghĩ về khả năng Lâm Chức sẽ không trở lại. Trước hết gã đi cất quần áo vẫn để trên giường trong phòng khách, treo gấp từng cái, sau đó nghĩ xem Lâm Chức bận đi làm gì.
Hẳn là có liên quan tới Vi Cẩm Vinh, nhưng mà anh ta bị mang đi rồi mà, tại sao lại vẫn liên lụy tới Lâm Chức?
Cảnh Tầm biết quá ít về phương diện này, càng nghĩ càng rối. Gã day huyệt thái dương, đi tới đi lui trong phòng khách, không có tâm trạng vẽ tranh.
Mình nên đi làm salad hoa quả, như vậy thì lúc Lâm Chức về có thể ăn ngay.
Tạm thời tìm được một mục tiêu, Cảnh Tầm cố giữ cho bản thân bình tĩnh, đi về phía phòng bếp.
Gã đeo tai nghe vào, bắt đầu lau thớt và dao gọt trái cây.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Cảnh Tầm vội vàng chạy ra.
Thấy Lâm Chức đứng ngoài, dây cung vẫn luôn căng cứng trong lòng gã cuối cùng cũng thả lỏng.
Thế giới trước mắt lại trở nên rõ ràng, có thể chạm tới. Cảnh Tầm giấu tay sau lưng, toét miệng cười với Lâm Chức.
"Em đang làm salad hoa quả, lát nữa là có thể ăn."
Về phần nhóm người đứng sau y, gã không cho họ lấy một ánh mắt.
"Ừ. Mấy người này muốn tìm một thứ, hi vọng chúng ta phối hợp một chút."
Lâm Chức đi tới bên Cảnh Tầm, thấy gã gật đầu thì ra hiệu cho chị Lâm.
Đám người lập tức phân tán, bắt đầu tìm kiếm.
Có ba người thì cầm vũ khí đứng tại chỗ canh chừng Lâm Chức và Cảnh Tầm, tránh cho họ có hành vi lạ.
"Đưa tay ra đây."
Lâm Chức nheo mắt, bảo Cảnh Tầm.
Câu này của y khiến ba người kia lập tức căng thẳng, đề phòng nhìn Cảnh Tầm chằm chằm.
Dưới cái nhìn chăm chú của họ, thanh niên cao lớn đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra. Trên tay gã chẳng có gì, chỉ có mấy ngón tay bị thương đang chảy máu.
Cảnh Tầm lập tức giải thích: "Vừa rồi em không cẩn thận cắt phải, không nghiêm trọng."
Ban nãy gã mải nghĩ nên cắt vào tay, nhưng không phải vấn đề lớn.
Nghĩ đến đây, gã bỗng quay đầu nhìn cái thớt trong bếp.
Quả táo đang cắt có một phần đã bị máu của gã nhuộm đỏ, không ăn được nữa, Cảnh Tầm có vẻ chán nản.
"Em xin lỗi, táo không ăn được nữa."
"Ăn cái khác cũng được."
Lâm Chức đi tới chỗ tủ thuốc, tìm ra mấy cái băng dán vết thương.
Vết cắt trên tay Cảnh Tầm không tới nỗi là sâu, đây đã là tình huống tương đối tốt theo dự đoán của Lâm Chức.
Máu trên tay được mảnh khăn đang dằn xuống hấp thụ, sau đó là băng dán vào miệng vết thương.
Sơ cứu xong, Lâm Chức đi xử lý đống hoa quả trong bếp, cười với Cảnh Tầm cứ dán mắt vào mình.
Y không giải thích hay an ủi gã, Cảnh Tầm cũng không nói gì.
Sau đó Lâm Chức ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, chờ người của BV kết thúc tìm kiếm. Cảnh Tầm không quen có người xa lạ ra vào trong nhà mình, nhưng gã chịu đựng, ngoan ngoãn ngồi sát bên Lâm Chức.
Giữa bọn họ có một sự thân mật kì lạ và vi diệu, nhìn lâu sẽ tạo cảm giác lạnh sống lưng.
Đừng nói là ba người canh giữ kia, 01 cũng không nhịn được lên tiếng.
[Kí chủ, anh không an ủi đối tượng nhiệm vụ một chút ạ, tôi có cảm giác trạng thái tinh thần hiện tại của anh ta không được tốt lắm.]
01 cũng có thể tưởng tượng được khi phát hiện kí chủ không ở nhà, đối tượng nhiệm vụ đã sụp đổ cỡ nào. Thế cho nên lúc này càng phải nói mấy câu như "anh sẽ không bỏ em" chứ, tiến độ cứu rỗi chắc chắn sẽ tăng vọt!
Lâm Chức kệ cho Cảnh Tầm nghịch ngón tay mình, đáp lại: [Cậu ấy sẽ không tin.]
Nếu Cảnh Tầm thật sự tin y sẽ không rời đi thì gã đã không cố tỏ ra bình thường trước mặt y.
Lâm Chức không nói không phải là bởi vì y không muốn nói, mà là y biết làm vậy tuy có gia tăng cảm giác an toàn cho Cảnh Tầm, nhưng lại không thể khiến Cảnh Tầm cảm thấy gã đã hoàn toàn có được y.
Thừa nhận thân phận người yêu cũng vô dụng, thậm chí hẹn hò một thời gian dài cũng thế, loại cảm giác bất an kia sẽ theo thời gian cắm rễ càng sâu, sẽ càng thúc đẩy lòng chiếm hữu và ham muốn hủy diệt sinh trưởng.
[Đừng lo, mọi thứ đều trong tầm khống chế.]
Lâm Chức an ủi bé hệ thống nhà mình, để nó đừng quá sốt ruột.
01: [Vâng!]
01 tin tưởng kí chủ, mặc dù tình hình trước mắt thì rõ là nhà đang có nguy cơ cháy, kí chủ không những không dội nước mà còn quạt gió thêm, miệng lại vẫn nói là đang cứu hỏa. Nhưng 01 tin chắc là kí chủ làm đúng!
Chị Lâm dẫn người đi lục soát mọi ngóc ngách trong nhà Cảnh Tầm, sau đó lắc đầu với Lâm Chức.
"Không có ở đây, bọn tôi tìm nhiều lần rồi, không phát hiện hàng."
Lâm Chức hơi nhíu mày, khẳng định: "Nơi em với tên đó gặp nhau chỉ có chỗ này."
"Rõ ràng là còn một chỗ nữa, khi đó cậu báo cáo tìm được Vi Cẩm Vinh, trong ngõ nhỏ chỉ có hai người, còn không có giám sát. Ai biết có phải lúc đó nó đã tranh thủ đưa hàng cho cậu không."
Người lên tiếng chính là thuộc hạ của chị Lâm, hắn là người theo dõi khu vực này, Vi Cẩm Vinh lẻn vào nhà Cảnh Tầm ngay dưới mí mắt hắn cho thấy sự tắc trách của hắn. Nếu đồ không ở đây, lại có liên quan tới Lâm Chức, vậy hắn hoài nghi thứ đó thực chất đang trong tay Lâm Chức, Vi Cẩm Vinh chỉ là quân cờ y đẩy ra thế tội.
"Nghi ngờ này cũng hợp lí, là tôi suy xét chưa đủ chu toàn." Lâm Chức không hề tức giận trước chất vấn này, nhìn sang Cảnh Tầm: "Trong nhà có cửa ngầm hay là két ẩn không? Bọn họ đang tìm thứ Vi Cẩm Vinh đánh cắp, nhưng Vi Cẩm Vinh nói là có liên quan tới anh."
"Em chưa từng thấy anh lấy gì từ hắn, ngay cả hắn cũng là em tìm thấy rồi mang tới cho anh, giữa hai người chắc chắn không có giao dịch."
Tuy là đang nói chuyện với Lâm Chức, nhưng lời này của Cảnh Tầm rõ ràng là nói cho những người kia nghe.
Gã nghĩ cái hôm xem giám sát thấy Vi Cẩm Vinh, hắn đã lên lầu hai, trên đó có thứ liên quan tới Lâm Chức.
Cảnh Tầm đi lên tầng, Lâm Chức và chị Lâm tất nhiên đi theo.
Lầu hai đã bị lục soát hai lần, nơi này được thiết kế như một khu triển lãm, không có chỗ nào để giấu đồ.
Lâm Chức nhìn mấy bức tranh vẽ mình trên tường, nhướng mày.
Cảnh Tầm lấy xuống tranh có liên quan tới Lâm Chức, cẩn thận chạm vào mặt tường. Thật ra gã không bố trí bất cứ không gian nào để cất đồ ở đây, nhưng lúc trang hoàng căn nhà này, Vi Cẩm Vinh đã hỗ trợ, Cảnh Tầm không chắc liệu có thiết kế nào gã quên hoặc không biết không.
Không sờ được gì lạ, Cảnh Tầm mím môi, cố gắng hồi tưởng ngày hôm đó.
Mặc dù thỉnh thoảng sẽ mất kí ức, nhưng chuyện qua hai ngày là gã sẽ không quên, thậm chí còn sẽ nhớ rất rõ.
Gã lồng lại tranh vào khung kính, bắt chước quỹ đạo của Vi Cẩm Vinh.
Cảnh Tầm đi thẳng tới một mặt tường khác, chính là bức tường đối diện tranh vẽ Lâm Chức nhìn vào gương. Sau đó gã nhìn theo ánh mắt của Lâm Chức trong gương, đi tới điểm mù của giám sát.
Nơi đó treo một bức tranh cỡ lớn, Cảnh Tầm áp sát mặt vào tường nhìn ra sau tranh.
Nguồn sáng bị phần tường nhô ra bên còn lại ngăn cản, cái khe đen kịt, khó mà nhìn ra có gì trong đó không.
Thị lực của Cảnh Tầm rất tốt, gã còn có cảm giác rất mạnh với đồ của mình. Gã không nhét gì sau bức tranh này hết, nhưng giờ lại có càm giác đằng sau nó có thứ gì lơ lửng.
Cảnh Tầm cẩn thận gỡ tranh xuống, Lâm Chức tiến lên hỗ trợ. Khung tranh vừa được nhấc ra, rõ ràng có tiếng đồ vật rơi xuống.
Chị Lâm lập tức nhặt lên, là một cái hộp dài màu đen. Chị mở ra xem, sau đó tươi cười khép lại.
"Làm phiền hai người rồi, bọn tôi cần phải mang hàng về giám định, có kết quả sẽ thông báo lại. Thật sự rất cảm ơn."
Chị Lâm ôm cái hộp trong ngực, Lâm Chức không cần mấy lời khách sáo của chị, bảo chị về giám định ngay.
Tiếng bước chân rời đi cùng với tiếng đóng cửa, không còn người ngoài nữa, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Cảnh Tầm không dám chớp mắt nhìn Lâm Chức, lo sợ y sẽ biến mất vào giây phút gã không nhìn thấy.
Lâm Chức mở miệng phá vỡ bầu không khí: "Có cần treo lại tranh không?"
Cảnh Tầm lẩm bẩm: "Lát nữa em treo."
Bây giờ gã không muốn làm chuyện này, quá nhiều người lạ ra vào khiến căn nhà thoang thoảng thứ mùi làm gã khó chịu. Nhưng Cảnh Tầm vẫn không muốn làm gì hết, trên thực tế thì gã cũng không rõ bây giờ mình muốn cái gì.
Lâm Chức đi tới khu trưng bày mấy bức tranh chuyên vẽ mình, khen ngợi: "Mấy bức này vẽ rất đẹp."
Cảnh Tầm mím môi: "Cảm ơn anh."
Gã không muốn nghe Lâm Chức khen tranh của mình, chí ít là giây phút này gã không muốn. Cảnh Tầm thậm chí còn hi vọng Lâm Chức sẽ dời sự chú ý từ những bức họa đó sang gã.
Cảm xúc lo nghĩ và dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu trai khiến người ta khó mà ngó lơ, Lâm Chức quyết định giúp gã một chút.
Lâm Chức nhìn vào mắt Cảnh Tầm, mở miệng hỏi: "Em muốn nói gì với anh không?"
Đại não Cảnh Tầm trống không, khi cơ hội để mở miệng xuất hiện, thậm chí là thời điểm gã chắc chắn phải nói gì đó, Cảnh Tầm lại muốn trốn tránh.
Rất nhiều suy nghĩ và lời nói vờn quanh đầu gã, Cảnh Tầm muốn nói muốn làm rất nhiều.
Gã muốn ôm hôn Lâm Chức, nhốt y trong phòng ngủ của mình, muốn ép buộc muốn cầu xin Lâm Chức vĩnh viễn không rời khỏi gã.
Muốn tổn thương, muốn thân mật, muốn hẹn thề, muốn tình yêu đến chết cũng không ngừng. Nhưng gã sợ mình sẽ khiến người phiền chán.
Đây rõ ràng không phải cách hành xử của gã, thế nhưng gã không kiềm chế được.
Ngón tay đang dán băng của Cảnh Tầm kéo góc áo, hỏi nhỏ: "Anh ăn trái cây không?"
Lâm Chức khẽ thở dài, cười nói: "Có thể ăn cái khác không?"
Cảnh Tầm thấp giọng đáp: "Táo hỏng rồi, nhưng còn có nho, có kiwi..."