Lâm Chức nắm lấy lan can, cười tới nỗi vai run run.
Thật sự là quá đáng yêu, so ra, y đúng là người lớn gian ác.
Nghe được tiếng cười của Lâm Chức, Cảnh Tầm sửng sốt, ngơ ngác nhìn y, trong mắt tràn đầy luống cuống.
Gã nói gì sai à, chẳng lẽ Lâm Chức không muốn ăn hoa quả?
Sau đó đôi mắt cười kia đầy hàm ý nhìn gã, Cảnh Tầm mới chầm chậm hiểu ra.
Tình cảm bồng bột tựa như pháo hoa nổ tung trong đôi mắt màu lam xám, pháo hoa tan để lại những u ám nồng đậm.
"Tất nhiên là được." Gã lẩm bẩm, cường điệu lặp lại: "Tất nhiên là được rồi."
Sau đó hỏi: "Chuyện này xem như giải quyết xong rồi đúng không, sẽ không ai tới quấy rầy nữa đúng không?"
Thật ra cái mà gã muốn hỏi là về sau sẽ không xuất hiện trường hợp Lâm Chức không nói câu nào đã bỏ đi đúng không?
Cảm giác sợ hãi vì có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào không ngừng lan tràn sinh trưởng trong cơ thể, từng giây từng phút đè lên thần kinh, khiến Cảnh Tầm luôn chênh vênh ở bờ vực sụp đổ. Mà gã chỉ có thể duy trì thăng bằng nhờ vào chút ấm áp hấp thụ từ Lâm Chức.
"Nếu bức tranh đó là thật thì hẳn là đã giải quyết xong. Em làm tốt lắm, em đã giúp anh giải quyết phiền phức."
Lâm Chức vừa dứt lời đã chào đón nụ hôn nóng hổi của Cảnh Tầm.
Được khen ngợi, được khẳng định cùng với nỗ lực muốn hấp thụ cảm giác an toàn hóa thành động tác dồn dập. Cảnh Tầm muốn ôm thật chặt, nắm thật chặt, thậm chí là nuốt chửng, để hai người hòa vào làm một, có vậy mới không thể mất đi.
Lâm Chức ngửa đầu đón nhận, tay đè lại vai Cảnh Tầm.
Sắc trời rơi từ trần xuống quá rực rỡ, y tựa vào vai người tình nhẹ nhàng thở dốc, ghé vào tai gã thầm thì: "Xuống tầng hầm không?"
Cảnh Tầm cứng người, ánh mắt như sắp ăn thịt y, đến là khủng bố.
Nhưng gã lắc đầu, vô cùng kháng cự.
Không phải bởi vì gã không thích không gian ngột ngạt đó, chỉ là nó sẽ thúc đẩy những cảm xúc tiêu cực trong gã, dẫn đến hậu quả rất tàn bạo.
Gã không muốn làm tổn thương Lâm Chức, không bao giờ muốn.
"Không đi thật à, nhốt anh ở đó, vĩnh viễn ở đó, khống chế anh..."
Chất giọng êm ái lẩm bẩm bên tai, từng câu thổ lộ ý nghĩ vặn vẹo âm u trong lòng gã, dụ dỗ gã hoàn toàn ngã xuống vực sâu.
"Nhưng mà anh không thích đau. Giả sử có một bồn tắm lớn, bên trong chứa đầy nước, sau đó đổ thêm thuốc màu đỏ thẫm, hoặc là tinh dầu. Anh tin là em có thể pha ra màu máu, em bẩm sinh đã có tài nắm bắt sắc thái, chắc chắn sẽ làm rất giống thật."
"Để nó thấm vào tóc anh, dính lên mặt anh, chảy theo những ngón tay."
Tiếng Lâm Chức chầm chậm vang lên. Theo lời y, tầng hầm chật hẹp bịt kín dường như thật sự xuất hiện một cái bồn tắm lớn đổ đầy máu, máu chảy trên da thịt thanh niên, diễm lệ và thê lương.
Đóa hoa ăn thịt người vươn dài cành lá, tỏa ra mùi thơm dụ bắt con mồi.
Adrenalin dâng lên, thần kinh của Cảnh Tầm trở nên phấn khởi.
Gã nắm cổ tay Lâm Chức, ngày càng dùng sức. Nhưng vẫn liều mạng lắc đầu biểu thị kháng cự, cũng nỗ lực xua tan hình ảnh trong đầu.
Nhưng người yêu đang dán vào gã vẫn chưa cảm thấy đủ, y tiếp tục dùng những lời lẽ ngay thẳng đầy tình dục kích thích gã.
Như thể y thật sự muốn nhìn gã hóa thành một con thú mất lí trí, xé rách mọi ngụy trang, thực thi toàn bộ ý tưởng bệnh hoạn kinh tởm bất thường trong lòng gã thì mới chịu thôi.
Dạ dày Cảnh Tầm quặn đau, thể xác và ý chí dường như bị xé ra làm hai phần.
Một phần muốn biến tưởng tượng đó thành sự thật, như Lâm Chức mong muốn, thể hiện hết thảy nhơ nhớp đó cho y thấy rõ bộ mặt thật của gã, để y vĩnh viễn ở bên gã. Một phần lại là lạnh lùng chế giễu xem thường, bảo gã cứ thử đi, cứ thế mà giết Lâm Chức, mất đi Lâm Chức, khiến mọi thứ rối loạn, như vậy thì đến chết cũng đừng hòng được giải thoát.
"Em đang sợ."
Lâm Chức xoa mặt Cảnh Tầm, nhìn đôi mắt đỏ bừng của gã cùng với giọt lệ sắp chảy xuống.
"Không bình thường cũng không sao. Anh đã nói rồi, ở trước mặt anh em không cần phải lo những chuyện này."
Bóng ma của quá khứ vẫn luôn bao trùm trái tim Cảnh Tầm, Cảnh Tầm vẫn luôn sợ mình sẽ biến thành một kẻ tàn bạo man rợ, sợ sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn. Nhưng Lâm Chức lại không cho rằng gã sẽ trở thành như vậy.
Nếu không thử thì tai họa ngầm vẫn sẽ luôn ở đó, trở thành ám ảnh ngày càng sâu nặng. Vậy thử đi, đối mặt với nỗi sợ, thành công thì sẽ vượt qua, thất bại thì cùng lắm là thử lại lần nữa.
Lâm Chức sẵn sàng làm vật thí nghiệm, vì y biết Cảnh Tầm chắc chắn sẽ thành công.
Nói vậy thì cũng hơi quá tự tin bất chấp, nhưng Lâm Chức chuẩn bị rồi. Móng tay của y có bôi vài thứ có tác dụng rất mạnh. Y cũng đã nói chuyện với 01, nếu sinh mệnh có dấu hiệu bị uy hiếp, 01 có thể cưỡng chế tiếp quản cơ thể y. Nếu Cảnh Tầm thất bại thì y không ngại để gã ngủ vài ngày, lập kế hoạch mới.
01 vẫn hơi lo: [Kí chủ, anh thật sự muốn làm vậy à?]
Lâm Chức: [Nếu cứ sợ làm tổn thương tôi, vậy để em ấy điên đi, xem liệu em ấy có thật sự làm được không.]
Y đã vạch ra kế hoạch này từ trước, không thì cũng không cần chuẩn bị lâu như vậy.
Y tránh né vấn đề giữa họ, biết Cảnh Tầm không có cảm giác an toàn còn nói những lời mập mờ, để mặc hạt giống bất an mọc rễ nảy mầm.
Kế hoạch gốc của Lâm Chức là mấy ngày sau dùng công việc làm cớ để ra ngoài, sau đó kéo dài thời gian ở ngoài, đồng thời giảm bớt số lần trả lời tin nhắn, rồi một ngày hoàn toàn không trả lời. Cứ như vậy chậm rãi tra tấn Cảnh Tầm, ép gã phải dùng cách thức cực đoan nhất nhốt y lại.
Nhưng làm vậy vẫn quá tàn nhẫn, cho nên khi cơ hội này xuất hiện, Lâm Chức lập tức sửa kế hoạch.
Có lẽ sự hỗn loạn của Cảnh Tầm cũng thả ra mặt tối trong y. Trước kia Lâm Chức làm việc luôn cố gắng không để xảy ra sơ suất, không sai một nước cờ, bởi vì y không thể sai, không được buông thả.
Thay vì nói là y muốn xem Cảnh Tầm nổi điên rồi trị tận gốc vấn đề của gã, chi bằng nói y muốn nhân cơ hội này buông thả bản thân.
01 không dám lên tiếng nữa, nó thấy bây giờ kí chủ có vẻ còn điên hơn đối tượng nhiệm vụ.
Đôi mắt Lâm Chức dịu dàng, giấu kín ý cười như có như không.
Nhìn vào đó lâu sẽ có cảm giác như rơi xuống, khó mà thoát ra được.
"Khi em cảm giác không khống chế được nữa, sẽ làm tổn thương anh, vậy cứ..."
Lâm Chức thì thầm với Cảnh Tầm, thả ra mồi lửa cuối cùng.
Để người sụp đổ và điên cuồng, dùng yêu dùng dục dồn người vào chỗ chết.
Suy nghĩ vốn đã hỗn loạn bị người yêu lôi ra giẫm nát, bị mê hoặc đến mất lí trí.
Cảnh Tầm trở thành con bọ bị mạng nhện bao vây, trờ thành con mồi bị ăn, lại như trở thành người khống chế hết thảy, có thể nắm lấy bông hoa xé nát, để y rách rưới lụi tàn.
Không bình thường cũng không sao, không ngụy trang cũng không sao.
Lâm Chức không được dịu dàng bế bổng, Cảnh Tầm dễ dàng vác y lên, đi về phía phòng chứa đồ.
Con đường dẫn xuống tầng hầm u ám, cảm giác ngột ngạt giục người mau rời khỏi.
Trong không khí ngập mùi máu khô, mùi bụi. Ánh đèn thỉnh thoảng lập lòe, tường xi măng thô ráp ma sát lên lưng, cúc bị giật ra.
Lòng bàn tay Cảnh Tầm nóng hổi, nhiệt độ cách lớp biểu bì tưởng như bỏng được tới tận nội tạng.
Tất cả tăm tối dơ bẩn trút xuống, bệnh hoạn si mê và cố chấp, bất an và sợ hãi, tất cả hòa trộn thành vật dẫn.
Kí ức của quá khứ lại quấy nhiễu, lần này Cảnh Tầm không lờ chúng đi nữa, gã rõ ràng cảm nhận được nó, cũng cảm nhận được hô hấp của Lâm Chức.
Mùi hương ngọt ngào của thanh niên cọ rửa khứu giác, nhắm mắt lại là có thể rơi vào mộng cảnh mê say.
Nhiệt độ cao khiến cơ thể đổ mồ hôi, chảy xuống giao hòa dưới ánh đèn ảm đạm.
Lâm Chức nắm áo Cảnh Tầm, dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Mất khống chế nên gần như không còn dịu dàng, nhiều hơn cả là phá hủy, là chiếm hữu, là khao khát. Đôi mắt màu lam xám phủ kín cuồng nhiệt nặng nề.
Sự dung túng và dụ dỗ của Lâm Chức khiến người ta không phân biệt được đây rốt cuộc là cứu rỗi, hay vẫn là hoàn toàn phá hủy nhân tính.
Rất thích rất thích rất thích, rất thích Lâm Chức, chỉ muốn ở bên nhau vĩnh viễn không xa rời.
Tứ chi vặn vẹo và dòng máu nóng hổi chiếm cứ mọi giác quan. Cảnh Tầm đè lên yết hầu Lâm Chức, ấn y vào tường, trước mắt tưởng như là dáng vẻ thanh niên gục đầu mất hết sự sống.
Tử vong đẩy nghệ thuật lên đỉnh cao tột độ, cùng với vui sướng về mặt sinh lý.
Nhưng đi cùng với khoái cảm là cơn đau kịch liệt nơi trái tim, Cảnh Tầm dùng sức chớp mắt, mồ hôi chảy vào làm nó đau xót.
Đôi mắt Lâm Chức không có tiêu cự, Cảnh Tầm rat ay cũng không ác. Dù là trạng thái mất lí trí thì Lâm Chức vẫn tuân thủ những gì mình nói trước đó với gã.
Khi gã muốn làm tổn thương y thì có thể đổi cách thức, dù là làm rách cũng không sao.
Cảnh Tầm tránh thoát ảo tượng đáng sợ, thấy rõ mặt Lâm Chức.
Gã bỗng mất sức, tay run rẩy không ngừng, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi lạnh.
"Em xin lỗi."
Cảnh Tầm ôm Lâm Chức, không ngừng lặp lại lời xin lỗi.
"Tại sao lại khóc?" Lâm Chức tựa vào Cảnh Tầm, khẽ cười lau nước mắt của gã, giọng hơi khàn: "Vẫn sợ à?"
"Không sợ."
Cảnh Tầm trầm thấp đáp lại, ôm Lâm Chức chặt hơn.
Giây phút vừa rồi, gã thật sự cho rằng mình đã giết Lâm Chức, giống như rất nhiều ảo tưởng của gã.
Và cũng chính giây phút đó gã mới ý thức được, những thứ phá hủy gầy dựng lại gã cũng không phải thứ thật sự hấp dẫn gã, làm gã mê đắm.
Tàn bạo sẽ không khiến gã sảng khoái say mê, sẽ không khiến gã thật sự hạnh phúc. Khi gã cho là mình đã thực tiễn mọi mong muốn, chỉ còn lại rét lạnh thấu xương.
Dù có muốn nhốt Lâm Chức ở nơi chỉ mình có thể nhìn thấy thì gã cũng không muốn làm tổn thương y, gã thích dáng vẻ Lâm Chức có hô hấp, có nhịp tim.
Cho dù đang ở dưới hầm, cho dù đang ở nơi ác mộng vẫn luôn bủa vây gã.
Gã không cần sợ mình sẽ mất khống chế làm tổn thương Lâm Chức, không cần sợ mình sẽ làm ra những chuyện tàn nhẫn vì theo đuổi mỹ học.
Tầng hầm chật hẹp đã không còn mùi máu tươi, gió thổi vào từ cánh cửa chưa khép, quanh mình chỉ có mùi hương của Lâm Chức.
Sau tháng ngày đó, đây là lần đầu tiên Cảnh Tầm thấy rõ tầng hầm như vậy.
Nó là một nơi rất bình thường, không có gì đặc biệt để người ta phải ghi nhớ.
"Giỏi quá."
Lâm Chức không hề keo kiệt khích lệ, dỗ dành chó con đang rơi nước mắt.
Thanh niên hai dòng máu điển trai dùng ánh mắt đầy quyến luyến rơi lệ, thật khiến người ta rung động.
Nghe Lâm Chức, trái tim Cảnh Tầm càng thêm ê ẩm. Gã biết Lâm Chức đang giúp mình, mà gã thật may mắn làm sao khi có được Lâm Chức.
"Em thích anh lắm, em muốn chúng ta vĩnh viễn không tách rời."
Bộ mặt xấu xí không chịu nổi đã lộ, Lâm Chức lại không hề chán ghét vứt bỏ gã, Cảnh Tầm cũng khôi phục sự ngay thẳng trước đó.
"Chẳng phải chúng ta đang không tách rời sao?"
Lâm Chức ám chỉ, giờ y có thể thoải mái không cần lo ngại gì, hưởng thụ món ngon mà mình chế biến ra.