Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 115



Edit: Ry

Ở phương diện này, Cảnh Tầm ngây ngô dễ dàng bị Lâm Chức mê hoặc cho điên đảo thần hồn. Một câu đơn giản đó thôi, Cảnh Tầm lập tức thúc đẩy cho kết nối giữa họ chặt chẽ hơn.

Gã ôm Lâm Chức ra khỏi tầng hầm, trước kia không tới đây là vì sợ mình sẽ mất khống chế, về sau không tới nữa là vì ghét bỏ nó đơn sơ.

Những thứ không ngừng quẩn quanh, không thể chiến thắng tưởng như khắc sâu vào trí nhớ, gần như hòa làm một thể, giờ phút này đã được gã tỉnh táo phân chia.

Mặc dù "bình thường" vẫn chưa thể có liên hệ với Cảnh Tầm, nhưng gã không cần nữa.

Gã không sợ mình sẽ giết chết người yêu, gã có thể làm chủ tư tưởng của mình.

Lâm Chức đâu chỉ là muse, y là đấng cứu thế của gã.

Mỗi bước đi, mỗi động tác leo cầu thang, lại có tiếng nước nhỏ bé.

Lâm Chức treo trên người Cảnh Tầm, đôi mắt hơi tan rã.

01 cuối cùng cũng có thể yên tâm xem phim hoạt hình. Vừa rồi nó không để ý phim chiếu cái gì, hình ảnh bị làm mờ gay cấn như thế làm sao nó yên tâm xem phim được.

May mà có thể tua lại, vui quá đi mất!

Lâm Chức được đặt lên giường lớn mềm mại, bụi bặm trên áo len dính vào chăn, lại chẳng ai để ý.

Tường xi-măng và mặt đất dưới hầm rất thô ráp, mài hỏng cả áo len, vạt áo cũng bị cuốn lên, loáng thoáng thấy được hình dạng của Cảnh Tầm.

Quần áo và chăn mền bị gạt sang bên, xiêu vẹo rơi xuống đất.

Không cần suy nghĩ, không cần lo ngại bất cứ chuyện gì, thỉnh thoảng Lâm Chức cũng thích cảm giác não bộ bị chiếm lĩnh này.

Mặc sức chè chén, bữa tiệc xác thịt.

Má áp vào gối đầu, thế giới trong mắt Lâm Chức lắc lư.

Trời dần ngả về chiều, ánh sáng cũng biến ảo.

Khi Lâm Chức mở mắt lần nữa, trời đã tối hẳn. Cảnh Tầm có nhiệt độ cơ thể cao nên là gối ôm thích hợp nhất trong mùa rét lạnh.

Căn cứ theo tình huống hiện giờ, y không cho rằng mình vẫn đang ở ngày tìm thấy hàng.

Hỏi 01 mới biết đã hai ngày trôi qua.

Cảnh Tầm có thể lực tốt, nhu cầu lại cao, còn không phải ra ngoài làm việc, tất nhiên có rất nhiều thời gian và sức lực.

"Anh tỉnh rồi à, có muốn uống nước không?"

Cảnh Tầm đang đọc sách, thấy động tĩnh của người bên cạnh thì hỏi ngay.

Lâm Chức gật đầu, gã lập tức đi ra phòng khách.

Chân vẫn mềm nhũn, Lâm Chức vào phòng tắm, phải vịn bồn rửa mặt để giữ thăng bằng.

Trong trí nhớ của y cũng có một đoạn ngắn mơ hồ, Cảnh Tầm bế y vào tẩy rửa, cũng may nước vẫn luôn nóng, nếu không thì chắc giờ y đang sốt trên giường.

Họng đau nên Lâm Chức không nói được, y nhìn vết bầm có vẻ hơi đáng sợ trên cổ, không có cảm xúc gì bắt đầu rửa mặt.

Rửa mặt xong, Lâm Chức đi ra cầm ly nước. Dòng nước ấm áp đi xuống họng làm dịu sự khó chịu.

Nước cạn, eo bị ôm lấy, cả người lại bay lên.

"Em đưa anh ra phòng khách. Em nấu cháo, vẫn luôn để trên bếp hâm nóng."

Cảnh Tầm bế Lâm Chức ra phòng khách, trên ghế còn đặt một cái đệm.

Thấy Lâm Chức thò tay sờ đệm, Cảnh Tầm giải thích: "Em mua cùng với thức ăn."

Cảnh Tầm tỉnh lại sớm hơn Lâm Chức nhiều, ngắm người yêu một hồi rồi mới rời giường.

Đầu tiên là mua đồ, trong lúc mua gã cứ nghĩ phải chuẩn bị gì đó cho Lâm Chức, thế là tự dưng mua cả đống. Sau đó gã xuống tầng hầm nhặt quần của Lâm Chức bị gã xé rách, bắt đầu quét dọn vệ sinh, xóa sạch dấu vết người lạ ra vào.

Thịt thối mọc ra từ vết sẹo nát rữa lâu ngày đã bị khoét hết ra, khiến lòng Cảnh Tầm vô cùng nhẹ nhàng.

Gã chưa từng nghĩ tới việc đối mặt, bởi gã không dám dùng mạng người khác để thử, gã sẽ chỉ chọn cách kết thúc bản thân, thế nên gã vĩnh viễn không biết được đáp án.

Nhưng giờ đã khác, Cảnh Tầm thật lòng biết ơn Vi Cẩm Vinh, cảm ơn anh trai đã chủ động mất tích, mang Lâm Chức đến cho gã.

Lâm Chức nếm thử cháo hải sản, tặng Cảnh Tầm một ánh mắt khen ngợi.

Được khẳng định, mắt Cảnh Tầm càng thêm sáng, ngồi đối diện ngắm Lâm Chức ăn.

Cảm giác hỗn loạn trên người Cảnh Tầm đã biến mất hơn nửa, nhưng ánh mắt gã vẫn không được bình thường cho lắm, Lâm Chức lại không ngại.

Đợi Lâm Chức ăn xong, Cảnh Tầm lon ton chạy đi rửa bát.

Dọn dẹp hết mọi thứ, gã giơ điện thoại lên: "Anh muốn xem phim không?"

Lâm Chức vuốt cổ, khàn giọng bảo: "Anh muốn xem em vẽ tranh."

Lâm Chức nhớ Cảnh Tầm còn một bức tranh chưa vẽ xong, bức vẽ y mà có sắc màu ấm áp.

"Bức này à?"

Cảnh Tầm kéo miếng vải đang đắp trên giá xuống, tranh này đang được hong khô, hiển nhiên là đã vẽ xong.

Lâm Chức nhìn thanh niên đã được vẽ thêm ngũ quan trong tranh, hơi ngẩn ra.

Y có chút ấn tượng, hình như là Cảnh Tầm bế y ra đây, y không khống chế được nước mắt, vài giọt rơi vào thuốc màu, được Cảnh Tầm quẹt lên tranh.

Lâm Chức xoa trán, hoài nghi bệnh của Cảnh Tầm đã lây sang cho mình, làm đến nỗi mà y mất trí nhớ theo.

"Em vẽ lúc anh ngủ đấy, linh cảm dồi dào quá."

Lâm Chức ngủ, Cảnh Tầm lại vẫn trong trạng thái phấn khởi, hào hứng vẽ nốt tranh.

Gã còn có rất nhiều tranh muốn vẽ, đủ kiểu dáng của người yêu. Nhưng có Lâm Chức, hội họa sẽ phải xếp vị trí thứ hai.

"Anh muốn em vẽ tranh mới không, nhưng chắc sẽ hơi lâu đấy, có thể anh sẽ thấy chán."

Cảnh Tầm cau mày, thành thật nói: "Mà giờ hiệu suất vẽ của em chậm hơn trước nhiều, bởi vì em muốn thấy anh, muốn ở bên cạnh anh, em không nhịn được."

Nếu có thể, Cảnh Tầm hi vọng Lâm Chức sẽ luôn nằm trong tầm mắt mình.

Gã mong có thể ở bên cạnh Lâm Chức lâu hơn chút nữa, tích lũy thêm cảm giác an toàn, như vậy thì gã sẽ không quá sợ hãi khi Lâm Chức đột nhiên biến mất.

"Vậy dọn đồ đi, anh cần phải lấy quần áo treo trong tủ phòng cho khách."

Cảnh Tầm hỏi: "Anh muốn bỏ vào vali à?"

Trước kia Cảnh Tầm sẽ tránh hỏi chuyện này, nhưng giờ đã khác, gã có dũng khí để hỏi thẳng, vì gã biết đáp án sẽ không khiến mình đau lòng.

Lâm Chức rất điềm nhiên: "Hóa ra em không muốn ở chung phòng với anh."

"Tất nhiên là muốn! Để em dọn cho!"

Cảnh Tầm lập tức chạy vào phòng cho khách, dứt khoát lấy hết quần áo trong tủ ra, giả bộ như mình chưa từng giúp Lâm Chức đặt vào đó.

Lúc dọn phòng, gã còn thấy thẻ nhân viên treo trên móc áo.

Đây là thẻ của Vi Cẩm Vinh, là thứ hắn để lại ở trung tâm giáo dục kia.

Nhìn gương mặt trên thẻ, dù mới phút trước Cảnh Tầm còn thầm cảm ơn trong lòng, gã lại vẫn lạnh tanh ném nó vào thùng rác.

Cảnh Tầm còn cẩn thận mang cả chăn mền về phòng mình, biến phòng cho khách về lại trạng thái không thể cho người ở.

Trong lúc Cảnh Tầm bận rộn, Lâm Chức đang xem tin nhắn từ công ty.

Tranh đã được kiểm định, hàng gốc, đã giao cho cố chủ.

Mặc dù quá trình có nhiều khó khăn trắc trở, nhưng nguyên nhân gây ra là nhân viên của BV, thế nên tiền công bị cắt giảm. Công ty lẫn cố chủ đều không vui, nên Vi Cẩm Vinh đã bị mang tới một ngục giam có điều kiện tương đối tệ.

Trong sự kiện này, người khó chịu nhất là mẹ hắn Cảnh Dụ Nhã và nữ sinh viên bị hắn lợi dụng.

Điểm đáng ngờ mà trước kia Lâm Chức từng nhắc tới là Vi Cẩm Vinh không thích ăn táo nhưng trong nhà hắn lại có táo, đã được chị Lâm và mẹ Cảnh giải đáp.

Vi Cẩm Vinh không ghét ăn táo, trái lại hắn còn rất thích táo. Chẳng qua là đối ngoại hắn không muốn để lộ sở thích của mình, nói thích thành không thích, tránh cho có người bỏ độc, chỉ có ở nơi hắn cảm thấy an toàn thì mới yên tâm tận hưởng.

Lâm Chức không khỏi thấy tiếc cho nguyên chủ. Cho dù nguyên chủ chỉ là một dãy số liệu, nhưng với nguyên chủ thì cuộc đời hắn là thật, buồn thay người hắn thích dù chút chuyện nhỏ đó cũng lừa hắn.

Đây cũng chính là lí do tại sao Lâm Chức lại có tật bắt bẻ với cơ thể người khác như vậy, không chỉ vì bệnh tâm lý của y, mà vì tình cảm cũng có thể dối gạt, nhưng cơ thể thì không.

Nhưng luôn có ngoại lệ, Lâm Chức tựa vào thành ghế nhìn Cảnh Tầm vác đống chăn ra, cong môi cười.

Thật ra thử một lần thì cũng không tệ lắm.

Lâm Chức cảm thấy mình đã có chút đắm chìm.

Sáng hôm sau, Lâm Chức và Cảnh Tầm đi bệnh viện, có cả cha mẹ Cảnh Tầm đi cùng.

Cảnh Dụ Nhã vẫn luôn quan tâm tới bệnh tình của con trai, đưa con đi bác sĩ từ nhỏ tới lớn, tìm rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước.

Khi biết Cảnh Tầm có dấu hiệu tích cực trị liệu, hai vợ chồng rất vui.

Phải nằm viện quan sát một tuần, vì có Lâm Chức nên Cảnh Tầm vui vẻ đồng ý, tuy là gã vẫn rất không quen khi ở hoàn cảnh xa lạ.

Mỗi lần cảm thấy mâu thuẫn, Cảnh Tầm sẽ tới dán Lâm Chức một hồi, hoặc là vẽ tranh.

Uống thuốc đúng giờ, xét nghiệm kiểm tra, không cần bác sĩ nói Cảnh Tầm cũng có thể cảm giác được căn bệnh mất trí nhớ gián đoạn của mình đã giảm hẳn tần suất phát tác.

Cảm giác trật tự, nắm giữ cuộc sống của mình lâu lắm rồi mới lại có, Cảnh Tầm còn phải mất thời gian để làm quen.

Gã thường ghi lại thời gian, không phải cố định theo lịch, mà là nhớ lúc nào ghi lúc đó, hoặc là bác sĩ nhắc thì ghi, sau đó so sánh.

Lâm Chức và chị Lâm nói chuyện công việc sắp tới, mẹ Cảnh thấy y nói chuyện điện thoại xong mới tiến tới chào hỏi.

"Cảm ơn cháu."

Cảnh Dụ Nhã có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tới miệng lại thành mấy chữ này.

Bà có thể cảm giác được Cảnh Tầm đã hoàn toàn bước ra khỏi khói mù, mặc dù thằng bé vẫn thích ở lì trong lãnh địa của mình, không thích ra cửa, không thích giao lưu với người lạ, vẫn tạo cảm giác lạnh lùng u ám cho người nhìn. Nhưng khí chất đã không còn cảm giác tự hủy mãnh liệt nữa. Sự thay đổi này khiến bà rất muốn khóc.

"Cô đừng khách sáo, tất cả là nhờ chính em ấy."

Lâm Chức không phải đang khiêm tốn. Bởi vì người thiết kế nỗ lực tự cứu bản thân, y mới gặp được 01, tiến vào thế giới của hắn, tiếp xúc với các mảnh vỡ nhân cách của hắn.

Cũng vì các mảnh vỡ nhân cách đó nên y mới có hứng thú, mới chọn tới gần.

Y cứu rỗi không phải vì muốn cứu rỗi, mà là vì thấy hứng thú. Nếu y không có cảm giác gì với mảnh vỡ nhân cách, y sẽ không chọn tình yêu. Nếu mảnh vỡ nhân cách khiến y chán ghét, y thà vứt bỏ cơ hội sống lại.

Trò chuyện với mẹ Cảnh một hồi, Lâm Chức hỏi địa chỉ nhà cũ của họ.

"Chỗ ở cũ của nhà cô á? Thật ra không có địa chỉ cố định, tại vì cô hay có buổi biễu diễn, ba thằng bé cũng thường xuyên phải đi nước ngoài công tác, chuyển nhà suốt. Có việc gì à?"

"Dạ không, chỉ là cháu tò mò về quá khứ của em ấy."

Căn cứ vào những lần trước thì vật phẩm hình mèo, biểu tượng cho tâm hồn của mảnh vỡ nhân cách, sẽ xuất hiện ở nhà cũ của đối tượng nhiệm vụ - nơi tượng trưng cho quá khứ tốt đẹp.

Lâm Chức tưởng lần này sẽ là con búp bê mẹ Cảnh thêu mà Cảnh Tầm từng nhắc tới, nhưng y không thấy thứ gì như vậy trong nhà.

Mà căn cứ theo cách nói của mẹ Cảnh Tầm, nhiều khả năng nó sẽ không ở mấy nơi chỉ sống một thời gian ngắn. Cha mẹ Cảnh Tầm vẫn đang khỏe mạnh, chi tiết này cũng không phù hợp với "quá khứ bị phá hủy".

Mẹ Cảnh Tầm bắt đầu kể mấy chuyện hồi Cảnh Tầm còn nhỏ, sau đó nhận được điện thoại công việc, nói xin lỗi phải đi trước.

Lâm Chức vào phòng bệnh, Cảnh Tầm bị thuốc ảnh hưởng nên đang ngủ.

Trên bàn vẽ trong phòng bệnh có bức tranh gã vừa vẽ xong.

Cái móc chìa khóa hình mèo con treo trên tay thanh niên trong tranh, được màu vẽ vĩnh viễn đóng khung.