Mùa thoáng chốc chuyển đông, cửa sổ phòng bệnh đã bao trùm lớp sương mờ, dưới ánh mặt trời có vẻ rất lạnh.
Lâm Chức lẳng lặng ngắm bức tranh này. Cái móc chìa khóa mèo con được vẽ hết sức đáng yêu, phần lông nhung rất chân thực khiến Lâm Chức nhớ tới cảm giác khi vuốt ve nó.
Hóa ra y đã có một sự nhầm lẫn, hóa ra biểu tượng này không nhất thiết phải móc nối với một địa điểm, mà là móc nối với "tốt đẹp".
01 vui vẻ nói: [Tốt quá, vậy có nghĩa là nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rất viên mãn! Kí chủ quá tuyệt kí chủ là siêu nhất!]
01 tràn trề tin tưởng: [Đợi bệnh của đối tượng nhiệm vụ khỏi hẳn thì nhiệm vụ cứu rỗi của chúng ta cũng chính thức kết thúc, chắc là sẽ nhanh thôi nhỉ?]
Lâm Chức: [Khó mà nói.]
Y cũng không nắm được thời gian cụ thể, nhưng xét theo kinh nghiệm thì hẳn là sẽ không lâu lắm.
01 chợt nhớ ra: [À đúng rồi, anh ta vẫn chưa vẽ ra bức tranh hoàn hảo kia mà.]
Đợi đến khi bệnh khỏi hẳn, chấp niệm tiêu tan, vết thương này sẽ hoàn toàn khép lại!
01 tò mò hỏi: [Kí chủ có biết hoàn hảo mà anh ta muốn là gì không?]
Ánh mắt Lâm Chức rơi trên khuôn mặt đang say ngủ, lắc đầu trong lòng.
[Không biết.]
Quan điểm nghệ thuật khác với logic tính toán, mỗi cá thể sẽ có định nghĩa riêng về "hoàn hảo". Nhưng y tin là Cảnh Tầm sẽ sáng tạo ra thứ gã muốn, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Cảnh Tầm nằm viện 14 ngày, được bác sĩ phê chuẩn cho xuất viện.
Mặc dù gã vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tần suất bệnh phát tác giảm mạnh, thời gian có thể mất trí nhớ cũng ngắn lại. Căn cứ vào số liệu theo dõi nhiều ngày, Cảnh Tầm nhiều nhất sẽ chỉ mất kí ức trong khoảng nửa ngày, mà tần suất phát tác còn rất thấp.
Bác sĩ cần gã trở lại hoàn cảnh quen thuộc rồi giám sát tiếp, cái này thì cần người thân hỗ trợ.
Lâm Chức ghi lại những gì bác sĩ dặn dò, Cảnh Tầm ngồi cạnh nhìn không khỏi tủm tỉm.
Trái tim không ngừng nhảy cẫng, sự dịu dàng của Lâm Chức khiến gã không nhịn được sa vào.
Lâm Chức cất giấy bút vào túi, cùng Cảnh Tầm rời khỏi bệnh viện.
Thật ra với trí nhớ của y thì không cần tới giấy bút để ghi chép, nhưng y muốn làm vậy.
Chuyện gì cũng thế, phải biết biểu đạt, không nhất thiết phải nói ra miệng, chỉ cần là cách đối phương có thể tiếp thu.
Trong nhà hai tuần không có người ở nên hơi bụi.
Cảnh Tầm lấy ra dụng cụ vệ sinh, định tẩy rửa từ trên xuống dưới.
Từ nay về sau đây không còn là nơi gã sống một mình nữa, mà là nhà của gã và Lâm Chức.
Lâm Chức đứng trước mấy cái giá vẽ sau ghế sô pha trong phòng khách. Những bức họa này từ ngày y đến đây vẫn luôn duy trì một trạng thái, căn cứ vào tro bụi giữa các khe hở thì có thể thấy chúng đã ở đây rất lâu.
Ở thời điểm thích hợp, Lâm Chức đã định sẽ vén vải lên tìm tòi. Vốn dĩ kế hoạch của y là xem từ mấy hôm trước, sau khi y và Cảnh Tầm có lần đầu tiên.
Nhưng ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, Cảnh Tầm bỗng mất kí ức, trong trạng thái chỉ muốn bóp chết bản thân, gã trở nên cố chấp vô cùng. Lâm Chức bị chịch tới mơ hồ nên cũng không có thời gian.
Vải rơi xuống, để lộ bức tranh bên dưới.
Màu đỏ gai mắt nổ tung, bức tranh đẫm máu ma quỷ, nhân loại bị quái vật kéo đứt đầu vẫn duy trì tư thế chạy, khiến người xem không đành lòng nhìn tiếp.
Lâm Chức xem những bức tranh khác, có vài cái cũng không tới nỗi máu me, nhưng kinh khủng được giấu trong những chi tiết cần được suy luận, quái đản và âm u.
So với mấy bức tranh mà Cảnh Tầm triển lãm bán ra thì chúng thô bạo, thậm chí ác ý trong này thẳng thắnhơn nhiều. Sắc thái vẫn phức tạp, hoa mỹ, mang đậm chất cá nhân của Cảnh Tầm.
"Anh thấy tranh này thế nào?"
Sau lưng thình lình vang lên giọng nói làm Lâm Chức thở hắt ra, Cảnh Tầm nhẹ nhàng vỗ lưng y coi như xin lỗi vì làm y giật mình.
Gã không có sự lo lắng vì những ý tưởng bí ẩn trong quá khứ bị khám phá, cũng không thấp thỏm, giống như mọi họa sĩ bình thường hỏi người xem cái nhìn của họ với tác phẩm của mình.
Lâm Chức tới gần những bức tranh kia, bình luận: "Vẽ đẹp mà, chi tiết được xử lý rất tốt."
Phần da biểu bì, hướng máu chảy, thịt nát bị trọng lực lôi xuống. Phải thừa nhận là những bức tranh này cũng có tính nghệ thuật, chỉ là nó dành cho tiểu chúng.
"Nếu đợt triển lãm em bán những bức này ra thì e là sẽ bị người ta gọi là kẻ điên, trở thành thần tượng của mấy người thích kinh dị. Nhưng em vốn đã là thiên tài được mọi người tôn sùng."
Nghe đánh giá và cái nhìn của Lâm Chức, Cảnh Tầm cũng hơi xấu hổ.
"Mấy tranh này không đẹp."
Gã gỡ tranh xuống. Gã không triển lãm chúng không phải là vì không muốn để những bức tranh này gặp người, gã chưa bao giờ quan tâm đánh giá của người khác về mình cũng như về tranh của mình, chỉ là gã cảm thấy chúng chưa đủ tốt.
Cảnh Tầm vẫn luôn thấy chúng còn thiếu chút gì đó, giờ hiểu rồi. Sở dĩ gã không thể trao linh hồn cho chúng là vì trái tim gã vốn không thật sự yêu thích loại nghệ thuật tiểu chúng này.
Từng bức họa được gỡ xuống, giá vẽ lần lượt trở nên trống rỗng.
"Em định mang đi xử lý à?"
"Em định mang cất đi. Tuy là chúng không có tư cách được treo lên, nhưng cũng coi như là ghi lại quãng thời gian này, tháng ngày em gặp được anh. Đây sẽ là mùa thu em không bao giờ quên."
Cảnh Tầm ôm những tờ giấy vẽ, cúi đầu nói hết sức nghiêm túc.
Trên mặt gã không có ngượng ngùng vì nói những lời tâm tình, gã thậm chí còn không cho rằng mình đang nói ngọt ngào, chỉ là trần thuật tâm trạng của bản thân giây phút này.
Nhưng chính vì thế, sự cứng rắn lạnh lùng cùng với chút ngay thẳng ngốc nghếch này lại là kĩ năng đảm bảo trúng đích mà gã không nhận ra.
Lâm Chức ngửa đầu, hôn lên khóe môi người yêu.
Cảnh Tầm giật mình, dùng thế công còn dữ dội hơn đáp lại.
Phòng ngủ là nơi đầu tiên Cảnh Tầm quét dọn, và giờ chứng minh gã rất sáng suốt.
Lâm Chức được đặt lên giường lớn mềm mại, thấy chiếc áo len màu đen trước đó bị rách.
"Nó rách rồi, em muốn thử xem có khâu lại được không, nhưng mà em không biết khâu."
Cảnh Tầm theo tầm mắt Lâm Chức nhìn sang, giải thích nguyên nhân nó xuất hiện.
Cái áo này là cái Lâm Chức mặc lần đầu tiên gặp gã, nó có ý nghĩa đặc biệt với Cảnh Tầm. Mà Lâm Chức hẳn là cũng mặc nó ngày bị thương, Cảnh Tầm thấy được vết rách nên muốn thử khâu lại, gã định học may vá cho giỏi rồi xử lý.
"Không sao, vậy vẫn mặc được mà."
Cảnh Tầm vốn định nói Lâm Chức không cần phải mặc quần áo rách, cái này hỏng thì gã có thể mua cho y rất nhiều quần áo mới. Nhưng hành vi của Lâm Chức lại khiến Cảnh Tầm cảm thấy có vẻ sự tình không như gã nghĩ.
Thanh niên tiện tay cởi áo, mặc chiếc áo len kia vào.
Vết rách mảnh mai không khiến người mặc rách nát nghèo túng, Lâm Chức nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Tầm, cong mắt hỏi: "Anh nói có đúng không?"
Ánh mắt Cảnh Tầm dán vào người Lâm Chức như nhựa cây, khẽ gật đầu.
Cái áo mà mấy phút trước gã còn lên kế hoạch kĩ càng để khâu lại, bị gã của mấy phút sau phá hủy triệt để.
Vải co giãn tốt, bàn tay di chuyển trên lưng nóng hổi.
Ngoài cửa sổ có gió lạnh thét gào, tuyên bố mùa đông đã đến.
Kì nghỉ của Lâm Chức chính thức kết thúc, y được điều tới bộ phận trong nước. Có điều Lâm Chức không chọn trở thành cộng tác của chị Lâm, mà là tự nguyện giáng chức xuống phòng an ninh có độ nguy hiểm thấp hơn.
Sự kiện Vi Cẩm Vinh khiến đẳng cấp của Lâm Chức được đề cao, tiền thưởng phong phú cũng đã được chuyển vào tài khoản, nhưng Lâm Chức lại không muốn làm quản lý cấp cao. Vì không thể tự ý bỏ việc nên y quyết định dời công tác về nơi an nhàn hơn, cũng không chọn công việc tình báo như nguyên chủ, bởi vì nó yêu cầu làm việc thời gian dài, còn thiếu tự do.
Công việc hiện tại của y là nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ chừng vài ngày, thỉnh thoảng hộ tống vài thứ, ít tiền nên cũng ít việc.
"Em đi chung được không?"
Nhìn Lâm Chức thu dọn đồ chuẩn bị đi công tác, trong mắt Cảnh Tầm tràn đầy khát vọng.
"Lịch trình phải giữ bí mật, nhưng em có thể ở bên đó chờ anh."
Nhiệm vụ lần này của Lâm Chức là cùng hai đồng nghiệp đi hộ tống một vị giám đốc tới hội triển lãm, rồi bảo vệ người nguyên vẹn trở về. Vị giám đốc kia cũng không có kẻ thù gì, thuê vệ sĩ chỉ là vì an toàn cơ bản thôi.
Hội triển lãm là công khai, tất nhiên Cảnh Tầm cũng có thể đi.
Trên thực tế đây cũng là một trong những lí do Lâm Chức chọn công việc này, dẫn Cảnh Tầm ra ngoài.
Cảnh Tầm vẫn theo thói quen ở lì trong nhà, dù sao đây cũng là nơi gã quen thuộc nhiều năm. Dù có nơi muốn đi thì Cảnh Tầm cũng sẽ không hành động ngay, cộng thêm y ở đây, Cảnh Tầm còn phải cân nhắc liệu y có thích hay không.
Vậy thì để Cảnh Tầm đi tới những nơi không nằm trong kế hoạch, nhưng sẽ là nơi có y.
Chuyện này cũng không phiền phức, thậm chí không tốn sức gì, còn thú vị nữa, tối thiểu nó khiến những công việc không từ chối được kia trở nên bớt nhàm chán.
Cảnh Tầm lập tức đi sửa soạn hành lí, mua vé đầy đủ.
Khi Lâm Chức rời nhà tới điểm hẹn, Cảnh Tầm cũng lên xe đi tới mục tiêu.
Không cần lo lắng mình sẽ mất khống chế làm hại người khác, không cần lo lắng lại đột nhiên mất trí nhớ mất khả năng kiểm soát bản thân, không còn thiếu cảm giác an toàn, Cảnh Tầm rất tự nhiên đi trong biển người.
Gã làm thủ tục nhận phòng rồi nhắn cho Lâm Chức, trong lúc chờ đợi người yêu thì đi dạo xung quanh, quan sát người và cảnh vật.
Thời kì bế tắc của gã dường như đã kết thúc, giờ Cảnh Tầm có thể vẽ bất cứ thứ gì mình thấy hứng thú. Gã đi theo lịch trình công việc của Lâm Chức, ngao du khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ chủ động đề nghị hai người đi du lịch, thậm chí có lần còn một mình đi lên núi tuyết.
Cảnh Tầm vốn là muốn đợi Lâm Chức đi chung, nhưng mà Lâm Chức bận việc, đồng thời y hi vọng gã không cần chờ bất cứ ai để xuất phát, lúc nào muốn thì cứ hành động.
Cảnh Tầm được khích lệ quyết tâm đi một chuyến, nhưng khi về có khuyên mấy gã cũng không chịu đi một mình nữa.
"Từ lúc xuất phát em đã nhớ anh, tới nơi cũng nhớ anh. Thấy cảnh đẹp em rất vui, thế nên càng muốn được ngắm chúng cùng anh."
Lâm Chức gật đầu, nhu cầu được ỷ lại bệnh hoạn một lần nữa đạt max thỏa mãn, y vui vẻ đồng ý.
Tranh Cảnh Tầm vẽ ngày một nhiều, phong cách cũng ngày một đa dạng. Có hoa mỹ lạnh lẽo của ngày xưa, có nhân gian thanh thản, có những gam màu ấm áp và ảo mộng lãng mạn chuyên dùng khi vẽ người yêu.
Thường Vũ Hàm nhìn mà hai mắt sáng trưng, hi vọng Cảnh Tầm sẽ đồng ý tổ chức triển lãm tranh.
Cảnh Tầm đồng ý, chọn ra vài bức.
Thường Vũ Hàm chế nhạo: "Gì đây, mặt trời mọc đằng Tây à, cậu thế mà nỡ để tất cả mọi người thấy người yêu quý báu của cậu?"
Mấy bức Cảnh Tầm chọn đều có liên quan tới Lâm Chức, gã còn chọn cả bức đầu tiên là hoa trong sương.
"Tất cả nên biết anh ấy là người yêu của em."
Cảnh Tầm không còn lo người yêu bị mơ ước nữa, bởi vì gã đã chiếm Lâm Chức làm của riêng.
Hình ảnh có thể lưu truyền, dù là trăm năm trôi đi, mỗi người xem tranh của gã đều sẽ biết người trong tranh là người yêu của họa sĩ.
Chỉ cần nghĩ như vậy là Cảnh Tầm sẽ vô thức cười.
Thường Vũ Hàm rời đi với bụng đầy thức ăn cho chó, hưng phấn bắt tay vào việc, tiến hành tuyên truyền rồi chọn hội trường.
Gần cuối năm, Lâm Chức nghỉ ở nhà.
Nguyện vọng của Cảnh Tầm là năm mới được cùng Lâm Chức ngắm núi tuyết, Lâm Chức tất nhiên đồng ý. Cả hai thu dọn hành lý rồi chạy lên núi chơi.
Giữa đất trời băng tuyết, Lâm Chức mặc đồ rất dày.
"Lâm Chức."
Nghe được tiếng gọi phía sau, Lâm Chức quay người, nhìn thấy con mắt màu lam xám của Cảnh Tầm.
Hàng mi hạ xuống rồi giương lên, Cảnh Tầm không cầm máy ảnh, nhưng trong chớp mắt đó, đôi mắt giống như ống kính, dừng lại hình ảnh trong đầu.
Cách chân núi không xa là một căn nhà nhỏ, dù có máy sưởi duy trì nhiệt độ thì trong phòng vẫn hơi lạnh.
Cảnh Tầm dùng nước ấm làm tan thuốc màu, vẽ nét đầu tiên lên giấy.
Trong lòng Cảnh Tầm, giữa tác phẩm hội họa đẹp nhất với kiệt tác, chỉ chênh nhau một nét bút.
Khi bút đó hạ xuống, cõi lòng cũng sáng tỏ.
Lâm Chức vẫn như mọi ngày, yên lặng xem Cảnh Tầm vẽ tranh.
Thỉnh thoảng y sẽ đứng dậy thay nước đã lạnh trong cốc, đảm bảo nước luôn ấm khi Cảnh Tầm điều chỉnh thuốc màu.
Y chăm chú ngắm Cảnh Tầm vẽ tranh, như đang thưởng thức một bức họa.
Cảnh Tầm vẽ không ngừng nghỉ, từ chạng vạng cho tới bình minh. Kết thúc nét cuối cùng, trong mắt gã toát lên si mê vui sướng.
Trên núi tuyết, thanh niên đi chân trần trên hoa, thánh khiết tựa thần linh.
Cảnh Tầm lẩm bẩm: "Hoàn mỹ."
[Chúc mừng kí chủ! Nhiệm vụ đã hoàn thành! Xin hãy lựa chọn, lập tức rời khỏi hay là dừng lại 7 ngày?]
Tiếng 01 vang lên đúng như dự đoán của Lâm Chức, y chọn ngừng lại, dành thời gian để tạm biệt bé cưng đáng yêu của mình.
Cảnh Tầm đắm chìm trong mừng rỡ như điên khi bắt được linh cảm hoàn mỹ, ôm chặt Lâm Chức. Lâm Chức cũng chia sẻ tâm tình này cùng gã, dùng ngôn ngữ chúc mừng người yêu.
"Đợi xuống núi rồi chúng ta hẵng gửi tranh đi. Cảnh sắc ở đây cũng đẹp, có thể ở lại thêm vài ngày."
"Được, nhưng anh có sợ lạnh không?"
Cảnh Tầm tất nhiên không có ý kiến, chỉ là lo Lâm Chức sẽ bị lạnh.
Lâm Chức nhẹ nhàng nhướng mày: "Không sợ, có em mà."
Lò sưởi âm tường lách tách cháy, ngày tuyết rơi tĩnh lặng khiến lòng người cũng êm ả.
Ở thời điểm như vậy, Lâm Chức lại tung ra một vấn đề giả tưởng: "Cảnh Tầm, nếu thế giới này sẽ kết thúc sau 7 ngày, em muốn làm gì nhất?"
Mặc dù Cảnh Tầm không hiểu sao Lâm Chức lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngay thẳng nói ra đáp án: "Làm tình với anh, và vẽ tranh cùng anh."
Nếu quả thật có ngày đó, vậy phải chặt chẽ kết nối, phải thân mật gắt gao đến mức không thể chia lìa thì mới có chút cảm giác an toàn.
Vẽ là việc Cảnh Tầm thích làm nhất, cùng vẽ với người mình thích thì sẽ là việc gã cực kì cực kì thích.
Bên ngoài là gió tuyết hỗn hợp, ngăn cách một khoảng trời.
Khi tác phẩm mà họa sĩ cho rằng là hoàn mỹ nhất dính lên trắng đục của người yêu, Lâm Chức mới phát hiện mình đã đánh giá thấp sự nhạy bén của Cảnh Tầm.
Là một họa sĩ thiên tài, Cảnh Tầm có khả năng nắm bắt cảm xúc và trực giác khủng bố vượt xa người thường.
Tất nhiên cũng là do y không mấy che giấu, y biết cái Cảnh Tầm để ý không giống với người thường.
"Đây không phải là hủy hoại nó, bởi vì có anh nên nó mới càng thêm hoàn hảo."
"Nếu giây phút thế giới biến mất, em và anh vẫn chưa tách rời, em sẽ rất hạnh phúc."
Hai người tựa trán vào nhau, trong mắt Cảnh Tầm là thỏa mãn.
Lần này Lâm Chức không nói tạm biệt, cứ như vậy ngắm nhìn người yêu, cho đến khi thời gian chấm dứt.