Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 117: Vợ Quỷ Của Người Chơi Vô Hạn



Edit: Ry

Cảm giác âm u rét lạnh quanh quẩn, sương trắng lượn lờ trong không khí.

Lâm Chức cử động ngón tay cứng ngắc, mở mắt ra.

Lụa đỏ treo trên màn cửa tung bay theo gió, chữ hỉ dán trên cửa sổ xinh đẹp, hiển nhiên là cảnh liên quan tới cưới xin.

Lâm Chức giơ tay, rõ ràng nghe thấy được tiếng xương cốt trong người kêu răng rắc giống máy móc lâu ngày không vận hành, cảm giác rất thiếu hài hòa.

Y cúi xuống, nhìn thấy trang phục cổ xưa có màu trắng như tuyết, tóc dài rủ xuống hai bên má.

Trên giường là một cái chăn thêu uyên ương màu hồng khói, bài trí xung quanh cũng như khuê phòng của thiếu nữ thời cổ đại.

Sương mù mỏng manh kéo thành sợi, chúng không tan ra bởi cơ thể y, mà đang toát ra từ nó.

Rõ ràng cảm giác được nhiệt độ rất thấp, nhưng Lâm Chức lại không thấy lạnh, thậm chí là tương đối dễ chịu.

Trong bầu không khí lạnh lẽo này, mấy chữ hỉ trong phòng cũng có vẻ ma quái thê lương.

01: [Kí chủ, chúng ta đã tới thế giới nhiệm vụ mới! Anh đã sẵn sàng để tiếp nhận thông tin chưa!]

Âm thành tràn đầy sức sống của hệ thống phần nào xua đi sự tĩnh mịch, Lâm Chức gật đầu, ngồi trên giường bắt đầu sắp xếp tin tức của thế giới này.

Đối tượng nhiệm vụ lần này tên là Tạ Thanh, trải nghiệm của người này khác hẳn với mấy mảnh vỡ nhân cách trước, hắn có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp.

Tạ Thanh là trẻ mồ côi, nói cụ thể hơn là một đứa trẻ mồ côi ra đời trong quan tài.

Mẹ Tạ Thanh từ nhỏ đã ốm yếu, ba hắn cũng là ấm sắc thuốc.

Khi mẹ hắn mang thai tới tháng thứ 8 thì cha Tạ Thanh qua đời, mà bà ấy vì bị đả kích quá lớn, cơ thể vốn ốm yếu không chịu nổi cũng nhắm mắt xuôi tay.

Thi thể người phụ nữ với cái bụng cao ngất, ai nhìn cũng hãi, vội vàng mang người đi chôn. Nhưng ngay trong quá trình chôn, họ lại nghe được tiếng khóc nỉ non từ quan tài.

Có lẽ những người đó cho rằng dù sao cũng là một sinh mạng, cũng có thể là sợ trẻ con bị chôn sống sau này sẽ có oán khí hại người, cho nên đứa bé đó được ôm ra.

Được sinh ra trong quan tài, từ nhỏ Tạ Thanh đã không được dân làng hoan nghênh, họ hàng cũng không chịu đón hắn về, cuối cùng là một người phụ nữ góa chồng không con cái không đành lòng nên nhận nuôi hắn.

Bởi vì xuất thân của mình, từ giây phút chào đời Tạ Thanh đã phải gánh trên vai những lời đồn ác ý. Từ nhỏ hắn đã biết mình không phải con ruột của mẹ nuôi, bởi vì sẽ luôn có mấy đứa trẻ đuổi theo mắng hắn là con của quỷ, cũng có không ít người lớn chỉ trỏ nói hắn. Lễ lạt năm mới hắn cũng chưa bao giờ được ai cho dù chỉ là một viên kẹo, tất cả mọi người kì thị hắn.

Mùa đông năm hắn 7 tuổi, mẹ nuôi đi giặt quần áo ở bờ sông trượt chân ngã đập đầu, qua đời tại chỗ.

Mất đi mẹ nuôi, cuộc sống của Tạ Thanh ở trong thôn lại càng gian nan. Người ta nói hắn mạng cứng khắc chết mẹ mình, mẹ chết rồi mà hắn lại có thể sinh ra, hắn sống để mang tới bất hạnh cho người xung quanh.

Vị trưởng thôn đã ôm Tạ Thanh ra khỏi quan tài không đành lòng, nếu để Tạ Thanh ở đây cho người ta chỉ trích vô cớ, thôi thà đưa hắn tới một nơi khác.

Tạ Thanh đồng ý lời đề nghị của trưởng thôn, cầm theo bài vị của mẹ nuôi với một ít vật phẩm tùy thân, ngồi ô tô với trưởng thôn tới thành phố.

Đọc đến đây Lâm Chức hơi ngạc nhiên. Căn cứ vào bối cảnh và thông tin trước đó, y cứ tưởng Tạ Thanh đang sống ở thời cổ đại, không ngờ là hiện đại?

Đè xuống hoang mang trong lòng, Lâm Chức tiếp tục tiêu hóa thông tin.

Rời khỏi thôn, đi qua thị trấn, tới thành phố mà đến trưởng thôn cũng xa lạ, ông dẫn Tạ Thanh tới gần một trại trẻ mồ côi rồi bỏ đi.

Tạ Thanh đứng ở cổng, nói với người ta rằng cha mẹ mình đã chết, cũng không biết nhà ở đâu, chính thức trở thành một phần của nơi này.

Rất mau sau đó, bởi vì hắn đẹp, còn ngoan ngoãn nghe lời, có gia đình muốn nhận nuôi.

Tạ Thanh do dự, nhưng cha mẹ nuôi mới rất thích hắn, mong muốn hắn có thể gia nhập gia đình của họ, cho dù Tạ Thanh từ chối thì họ vẫn thường xuyên tới thăm hắn. Bị những tình thương đó đả động, Tạ Thanh trở thành con nuôi.

Vừa hay mẹ nuôi của hắn cũng họ Tạ nên Tạ Thanh không cần đổi họ, cứ nói với người ngoài mình theo họ mẹ là được.

Năm Tạ Thanh 15 tuổi, mẹ nuôi vẫn luôn khó mang thai lại có tin vui.

Tạ Thanh không sợ, thậm chí còn vô cùng mừng rỡ, hoan nghênh đứa bé chưa biết là em trai hay em gái, cùng cha mẹ nuôi mong mỏi sự chào đời của sinh linh nhỏ bé này.

Nhưng mẹ nuôi khi đó đã ngoài bốn mươi, được tính là sản phụ cao tuổi, lúc sinh gặp tình trạng xuất huyết nhiều.

Những lúc như vậy sinh mạng càng thêm mỏng manh, mẹ nuôi và em gái nhỏ đã có ngũ quan đều không thể sống sót.

Năm đó Tạ Thanh 16 tuổi, dường như hắn vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền khắc chết người thân.

Cha nuôi của Tạ Thanh bị đả kích nặng nề, chìm sâu trong đau khổ, bệnh nặng suốt một thời gian dài.

Tạ Thanh vừa đi học vừa chăm sóc cha nuôi, đại khái là sự tồn tại của hắn khiến cha nuôi ý thức được mình còn có một đứa con phải chăm sóc, dần tỉnh táo lại, thậm chí dùng công việc làm tê mỏi bản thân.

19 tuổi, Tạ Thanh đi học đại học ở trong thành phố, nhận được điện thoại từ bệnh viện khi đang trong lớp.

Cha nuôi chết vì kiệt sức, ở giây phút đó, người thân cuối cùng của Tạ Thanh cũng bỏ hắn mà đi.

Dù cho mọi chuyện đều có sẵn dấu vết, không liên quan gì tới khắc hay không khắc, nhưng Tạ Thanh vẫn luôn mất đi những người quan trọng trong cuộc đời.

21 tuổi, vì cứu đứa bé bị lũ cuốn, Tạ Thanh chìm xuống dòng nước, chính thức ngừng thở.

Nếu là bình thường thì cuộc đời hắn hẳn là sẽ kết thúc ở đây. Nhưng thế giới này rất đặc biệt, người chết vẫn có cơ hội để hồi sinh.

Đó là một cuộc mạo hiểm có vô số vong hồn tham gia, nếu để đặt tên thì nó là "thế giới vô hạn".

Sau khi chết, Tạ Thanh trở thành người chơi vô hạn.

Tất cả người chơi sẽ sở hữu một loại thiên phú, sau đó được đưa vào trong phó bản, phải vượt qua từng phó bản sinh tồn để thu hoạch điểm tích lũy.

Điểm tích lũy chỉ có hai tác dụng, một là thuê không gian nghỉ ngơi, để người chơi có chỗ thả lỏng thư giãn, không cần phải liên tục vào phó bản.

Tác dụng còn lại chính là hồi sinh.

Thông tin này được đưa cho mỗi người khi họ nhận thiên phú, chỉ cần tích lũy đủ 10000 điểm là có thể hồi sinh.

Điểm tích lũy không thể tặng, không thể cướp đoạt. Bất kì vật phẩm nào đổi bằng điểm tích lũy đều chỉ có thể dùng cho bản thân ngưởi chơi, những người khác không thể sử dụng.

Người chơi tử vong tức là ý thức sẽ hoàn toàn tan biến, điểm tích lũy về không, một lần nữa đi luân hồi.

Lâm Chức đã hiểu, mặc dù còn chưa tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, y cũng nắm được tình huống.

Thời đại khác biệt, mang ý nghĩa nơi này là một phó bản, y là NPC trong phó bản, hoặc là người chơi.

Lâm Chức không vội đi tìm hiểu tình hình hiện tại, nghĩ đến bệnh của mảnh vỡ nhân cách lần này.

Nó là căn bệnh còn khó phát hiện hơn cả bệnh về não, trái tim suy kiệt, không thể vận động kịch liệt, không thể nhận kích thích kịch liệt.

Lần đầu tiên Tạ Thanh biết mình có căn bệnh này là khi mẹ nuôi thứ nhất của hắn ngã ở bờ sông. Hắn chạy ra sông, mẹ nuôi đã hôn mê được người ta khiêng về nhà, hắn lại đứng tại chỗ vì cơn đau tim tưởng ngất.

Về sau căn bệnh phát triển tới mức nào thì tư liệu 01 cho Lâm Chức lại không nói rõ, nhưng y có thể tưởng tượng ra.

Một người bị bệnh tim tham gia trò chơi sinh tồn, Lâm Chức không nhịn được day mày.

Nhiệm vụ cứu rỗi lần này đúng là khiến y không có nổi ý tưởng nào.

Chải vuốt xong thông tin của đối tượng, Lâm Chức bắt đầu xem xét thân phận của mình.

Đúng như Lâm Chức đoán, y hiện là NPC của phó bản mà Tạ Thanh tham gia, hay nói chính xác hơn là boss cuối.

Phó bản có rất nhiều loại, nhưng quá trình tóm gọn đều là mấy người chơi được đưa vào, sau đó cố gắng tìm cách sinh tồn, tránh tử vong cho tới khi hoàn thành phó bản.

Cốt truyện của phó bản này xảy ra ở một thị trấn cổ, thứ nữ nhà họ Lâm sắp xuất giá, gả cho phú ông giàu nhất vùng này làm vợ kế.

Các người chơi trở thành khách tham dự tiệc cưới, tạm thời ở trong Lâm phủ.

Nhờ các sự kiện khủng bố và các loại manh mối, bọn họ sẽ biết Lâm phủ thực tế đã thành nhà của quỷ, đây chỉ là tái diễn kí ức của phược linh khi còn sống. Người chơi cần phải giải quyết hết oán quỷ thì mới có thể vượt ải nhận điểm tích lũy, nếu không sẽ bị oán quỷ giết chết.

Nguyên chủ là nhân vật chính trong chuyện xưa lần này, cũng chính là oán quỷ --- Thứ nữ nhà họ Lâm.

Nguyên chủ không có đam mê giả nữ, nam giả nữ thực chất chỉ là để bảo vệ tính mạng.

Chủ mẫu của Lâm phủ có một trai một gái, nhưng các di nương chỉ cần sinh ra con trai thì chắc chắn đứa bé đó sẽ chết yểu.

Khi mẫu thân của nguyên chủ mang thai, Lâm phủ đã bắt đầu sa sút, tất cả là nhờ quan hệ bên nhà ngoại của chủ mẫu duy trì, thế nên Lâm lão gia dù trong lòng có oán thì cũng không dám nhiều lời.

Trong tình huống đó, mẫu thân nguyên chủ phát hiện mình sinh ra con trai, lo sợ con sẽ bị hại chết nên nói dối rằng sinh con gái.

Nguyên chủ từ nhỏ đã biết chuyện này, còn cảm thấy sỉ nhục vì phải ra vẻ là con gái, chỉ muốn một ngày mang theo mẫu thân rời khỏi phủ, sống cuộc đời của chính họ.

Nhưng mẫu thân lúc sinh nguyên chủ đã bị tổn hại sức khỏe, cần thuốc để kéo dài tính mạng, nên hắn nhất định phải đợi mẫu thân khỏe lên, hắn cũng có chút tiền rồi mới có thể mang bà bỏ trốn.

Mấy ngày trước, chủ mẫu đột nhiên ra lệnh gả hắn cho phú ông hơn 60 tuổi ở trấn bên làm vợ kế, còn trói mẫu thân hắn lại, giam lỏng hắn trong phủ đợi ngày cưới.

Nguyên chủ chỉ có thể xin phụ thân giúp đỡ, chỉ cần hắn nói ra mình là nam nhân, hắn sẽ không cần phải lấy chồng, mẫu thân hắn sẽ được thả ra. Ngày xuất giá, hắn tránh tai mắt chạy tới viện chính, lại nghe được âm mưu của phụ thân và đích mẫu.

Hóa ra từ mấy năm trước đích mẫu đã biết hắn là nam, còn cố ý khiến bệnh tình của mẫu thân hắn ngày một nặng, lấy đó để trừng phạt hắn. Phú ông ngoài 60 kia nam nữ đều ăn, thậm chí còn có sở thích chơi chết những thiếu niên xinh đẹp. Chủ mẫu là cố ý bán hắn, mẫu thân của hắn hôm trước đã bị bà ta bỏ độc chết.

Lâm lão gia không chỉ không phản đối, thậm chí còn tham dự, giá bán hắn vẫn là lão ta tự đi trao đổi nâng giá.

Hai người ở trong phòng bàn xem lát nữa nên làm gì để hắn ngoan ngoãn, còn hối hận là đòi quá ít tiền, khiến nguyên chủ giận tím mặt.

Hắn xuống bếp cầm con dao, vào nhà chém chết phụ thân và chủ mẫu. Không dừng ở đó, nha hoàn của chủ mẫu, đích tử đích nữ của Lâm phủ tiến vào tìm cha mẹ cũng chết trong tay hắn.

Khi tiền viện náo nhiệt tiếng đàn hát đón dâu, hậu viện chỉ toàn là thi thể. Có gã sai vặt trốn được tới tiền viện, "tân nương" máu me khắp người cũng xuất hiện trước mặt đội ngũ đón dâu, muốn giết tân lang.

Nhưng lần này không thuận lợi như vậy, hắn đã cạn thể lực, bị hộ vệ của phú ông xô đẩy, bị khách khứa ném đồ ăn vào người, bị người ta dùng côn đánh đập, cuối cùng bị đánh chết trước cổng chính Lâm phủ.

Máu của hắn chảy xuống theo bậc thang, oán khí ngút trời.

Hắn trở thành phược linh, không ngừng tái diễn sự kiện khi còn sống.

01: [Kí chủ đã tiếp thu hết chưa, nếu được rồi thì để tôi công bố nhiệm vụ lần này!]

Lâm Chức gật đầu, 01 lại dùng giọng điệu chan chứa cảm xúc đọc ra nhiệm vụ: [Sưởi ấm hắn! Chữa lành hắn! Để hắn cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới! Để trái tim của hắn mạnh khỏe nảy lên! Kí chủ, tôi tin anh!]

Lâm Chức mỉm cười: [Cảm ơn cậu đã tin tưởng.]

Y tương đối tò mò về bản chất của trò chơi vô hạn này, nhưng kí ức của nguyên chủ chỉ có sự kiện khi hắn còn sống, hắn không hề biết mình đang trong một trò chơi, cũng không nhớ hắn đã lặp lại đoạn kí ức này bao nhiêu lần, giết bao nhiêu người chơi bị bao nhiêu người chơi giết. Thế cho nên Lâm Chức cũng không thể biết, y thử hỏi 01.

01 ngượng ngùng nói: [Tôi cũng không biết, kho số liệu không có nội dung về cái này.]

Lâm Chức cũng không bất ngờ, nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài là một màu đen kịt, thị giác của y lại không hề bị ảnh hưởng.

Lâm Chức cứng đờ bẻ cổ. Là phược linh, giai đoạn này nguyên chủ còn tưởng mình vẫn là người bị giam lỏng ở đây, đang nghĩ cách để chạy ra ngoài.

Có điều thể xác hắn đã mục nát thành bộ xương, thế nên mới cứng như vậy.

Nhưng chỉ vài giây sau, động tác của Lâm Chức trở nên tự nhiên hơn hẳn.

Y tỉnh táo biết mình là quỷ, tất nhiên cũng thoát khỏi trạng thái ngờ nghệch, hóa thành hình thái lệ quỷ.

Sương mù xám trắng xung quanh chen nhau chui vào cơ thể y, bộ áo lót màu tuyết trắng cũng dần loang lổ vệt máu.

Lâm Chức tiện tay hóa ra một cái áo bào đen, không cần mở cửa cũng có thể ra ngoài.

Trong viện có hai người trông coi, cơ thể cứng ngắc. Bọn họ cũng không phải người, mà là oan hồn bị lệ quỷ nhốt ở đây.

Khắp Lâm phủ treo đèn lồng màu đỏ, ánh nến bên trong theo gió lập lòe.

"Cảnh báo cấp 1! NPC chạy ra rồi!"

Một người đàn ông béo tốt mặc áo khoác da chạy hồng hộc từ trong viện ra, mấy người chơi ngồi trong sảnh chính lập tức đứng dậy.

Thiếu nữ đeo tai nghe ở cổ nén giọng gầm ghè: "Béo, ông lại gây ra chuyện quái gì rồi, chúng ta đã thống nhất là chỉ tìm manh mối chứ không hành động thiếu suy nghĩ mà!"

Cô vừa nói vừa giơ tay lên, một bức tường không khí vô hình xuất hiện.

"Tôi vừa nghe được manh mối cực kì quan trọng. Nhưng mà lúc đi không cẩn thận gây ra chút tiếng động, mụ già kia lập tức hóa điên đuổi theo. May mà thiên phú của tôi là tốc độ không thì đứt rồi."

Béo vừa dứt lời, một con quỷ đâm vào tường không khí.

Con quỷ già dán khuôn mặt đầy vết cắt vào tường, ánh mắt oán hận nhìn tất cả mọi người.

Mụ ta rít một tiếng, tường không khí vỡ tan.

Thiếu nữ la lên: "Chạy!"

Người chơi trong sảnh lập tức tứ tán, né tránh truy đuổi của quỷ.

Lâm Chức tới vừa hay chứng kiến cảnh này.

Nguyên chủ là trung tâm của phó bản này, mặc dù hắn là mạnh nhất, nhưng không có kí ức, sẽ chỉ hóa quỷ sau khi "chết" vào ngày xuất giá, bắt đầu tàn sát. Nhưng các quỷ hồn khác trong phó bản lại có kí ức, vì họ bị nhốt ở đây nên oán khí cũng rất nặng, đến đêm sẽ ra ngoài bắt giết người chơi cho hả giận.

Nguyên chủ là boss chính, chủ mẫu là boss phụ.

Chủ mẫu đang đuổi theo một thanh niên, thanh niên cố gắng kéo giãn khoảng cách với mụ ta, tay ôm ngực mặt trắng bệch.

Nhưng trong loại tình huống này, hắn vẫn không quên mở miệng trêu tức: "Mặc dù cháu là thanh niên thuần khiết, nhưng bác gái cũng không cần nhiệt tình vậy đâu."

Lâm Chức khựng lại, hỏi 01: [Tôi không tìm nhầm người chứ?]

Y cứ tưởng mảnh vỡ nhân cách lần này sẽ là một thanh niên lạnh lùng bi quan chán đời, không ngờ lại... Hoạt bát như vậy?

01 hưng phấn nói: [Đúng rồi ạ! Kí chủ, tin tốt đây, tôi có một chức năng đặc biệt có thể cung cấp cho anh sử dụng ở thế giới này!]

Lâm Chức nhận được thông báo chức năng mới mà 01 gửi, cái này không giống sương mù cảm xúc, y phải chủ động kích hoạt.

Huyết khế, có thể giúp y khóa lại với đối tượng nhiệm vụ, giải trừ trạng thái phược linh, rời khỏi phó bản này. Đối tượng nhiệm vụ ở đâu y có thể theo đó, thậm chí là tới không gian nghỉ ngơi của hắn.

Nhưng mà khá giống phược linh là Lâm Chức sẽ không thể cách đối tượng nhiệm vụ quá xa.

Cái quy định này, không hiểu sao Lâm Chức lại ngửi được mùi cố ý.

Thấy thanh niên sắp bị đuổi kịp, những người chơi khác hết sức lo lắng.

Béo không nhịn được mở miệng: "Tạ Thanh, cậu đừng giỡn nữa, mau dùng thiên phú đi, coi chừng lát bị xé xác thật giờ!"

"Tôi giỡn gì đâu. Anh thật sự muốn tôi sử dụng sức mạnh à?"

Tạ Thanh xoay người, lợi dụng chướng ngại vật tránh thoát vuốt quỷ, vỗ tay một cái.

Trong mấy cái đèn lồng đang treo có một cái đột nhiên phụt tắt, làm giảm hẳn tầm nhìn của mọi người.

Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Thiên phú của tôi sẽ chỉ khiến quỷ hưng phấn hơn thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Thanh: Thiên phú ở phương diện kia cũng vậy nha