Phong Hoà

Chương 9



Ta nghiêng người về phía trước, khẽ đặt một nụ hôn lên môi hắn.

 

Lần cuối cùng này… cho ta được hèn hạ thêm một lần nữa.

 

Nụ hôn ấy nhẹ như cánh chuồn lướt qua mặt nước, vừa chạm vào đã vụt bay đi mất.

 

Hô hấp của Hạ Tầm trở nên dồn dập.

 

Hắn siết lấy cổ tay ta, giọng khàn hẳn đi:

 

“…Đừng đùa giỡn ta nữa.”

 

Nhưng rất nhanh, bàn tay đang nắm lấy tay ta bỗng buông thõng.

 

Hắn chau mày, lắc đầu như thể muốn xua đi cơn mê loạn, nhưng vẫn không thể nhìn rõ mọi vật trước mắt.

 

“Trong rượu… nàng đã bỏ gì vào trong rượu?”

 

Ánh mắt hắn dần dần trở nên đờ đẫn, thân thể loạng choạng nghiêng ngả.

 

Hắn cố gắng níu chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn ngã sầm vào vai ta.

 

“Vì sao…”

 

Lời thì thầm cuối cùng của hắn nóng rực bên vành tai ta.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta im lặng, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống bàn.

 

“Bởi vì… ta sắp làm một việc mà ngươi sẽ không bao giờ cho phép.”

 

“Kiếp này ta đã khiến ngươi chịu đủ thống khổ, không thể cứ mãi ích kỷ, đến c.h.ế.t cũng còn kéo ngươi theo.”

 

Bạch Tình Sương đến rất nhanh.

 

Nàng đứng nơi cửa viện, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta:

 

“Ngươi… đã làm gì chàng ấy?”

 

“Chỉ khiến hắn ngủ một lát thôi.” Ta đứng dậy, bình thản đáp.

 

“Ngươi đã hứa, chỉ cần ta không còn gặp lại hắn, ngươi sẽ để ta rời khỏi phủ.”

 

Ánh nhìn Bạch Tình Sương thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp:

 

“Đáng không? Vì báo thù… đến cả chàng, ngươi cũng nỡ buông bỏ?”

 

Ta mỉm cười, không đáp.

 

“Xe ngựa chờ ở cổng sau.” Nàng nghiêng người, nhường đường.

 

“Nhớ kỹ lời hứa của ngươi — cả đời này, đừng bao giờ quay lại nữa.”

 

Ta ngoảnh lại nhìn Hạ Tầm đang ngủ say lần cuối, rồi xoay bước rời khỏi phủ tướng quân.

 

Quả nhiên ngoài cửa có một chiếc xe ngựa cũ kỹ, không mấy nổi bật.

 

Phu xe thấy ta bước ra, lặng lẽ đưa tới một bọc vải.

 

“Là y phục thay đổi và lộ phí.”

 

Giọng Bạch Tình Sương vang lên từ phía sau.

 

“Còn có cái này—”

 

Nàng đưa cho ta một chiếc khăn tay cũ, bạc màu theo năm tháng nhưng vẫn rất sạch sẽ, không hư hại gì, hiển nhiên được gìn giữ rất kỹ.

 

Chính là chiếc khăn năm xưa Hạ Tầm từng lấy từ ta

 

“Bao năm qua, chàng vẫn mang theo bên người.”

 

Bạch Tình Sương khẽ cười khổ.

 

“Ta thực chẳng hiểu nổi… ngươi có gì tốt?”

 

Ta siết chặt lấy chiếc khăn.

 

Tựa như có một bàn tay vô hình, bóp nghẹt lấy tim gan.

 

“Xin hãy đối tốt với hắn.” Ta khẽ nói.

 

Xe ngựa từ từ rời khỏi Hạ phủ.

 

Ta vén rèm nhìn lại, chỉ thấy bóng tường Hạ phủ mờ dần trong hoàng hôn.

 

Một mảnh tối sẫm nuốt lấy cả mái nhà nơi hắn đang ngủ say.

 

Hạ Tầm…

 

Thứ lỗi cho ta, ta lại rời bỏ ngươi thêm một lần nữa rồi.

 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bạch Tình Sương từng hỏi ta:

 

“Vì sao ngươi không chịu buông bỏ, làm lại cuộc đời?”

 

“Có Hạ Tầm bảo hộ, ngươi hoàn toàn có thể sống an ổn, so với người thường còn tự tại hơn gấp trăm lần.”

 

Nhưng ta… ta không buông được.

 

Ta không quên được ngày Tần phủ bị niêm phong, trơ mắt nhìn quản gia thúc thúc — người chăm sóc ta từ bé — bị quan binh đánh c.h.ế.t giữa sân.

 

Ma ma thương ta nhất, bị bức phải nhảy xuống giếng tự vẫn.

 

Tiểu nha hoàn lớn lên cùng ta, bị một đám người thô lỗ kéo đi lăng nhục.

 

Còn phụ thân… vì bảo vệ ta, người đã lấy thân chắn đao… cuối cùng c.h.ế.t dưới lưỡi đao lạnh lẽo.

 

Ta từng là tiểu thư của phủ Thượng thư.

 

Từng được mọi người yêu thương bảo bọc suốt từng năm.

 

Chẳng lẽ…ta không nên gánh vác chút gì sao?

 

Biết bao linh hồn oan khuất như thế, đêm nào ta cũng nghe tiếng họ khóc trong mộng.

 

Ta không ngủ được.

 

Buông không nổi.

 

Quên cũng chẳng xong.

 



 

Mùa đông năm thứ mười lăm, triều Đông Lâm — Kim Lâm quốc xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

 

Trong dạ yến tại phủ Ung vương, một vũ cơ bất ngờ rút chủy thủ, mưu toan hành thích chủ nhân của buổi yến tiệc.

 

Lưỡi d.a.o vấy độc, đ.â.m trúng cánh tay Ung vương. Ngay đêm hôm ấy, hắn hôn mê bất tỉnh.

 

Thái y trong cung, danh y ngoài phủ, được mời đến liên tục, thế nhưng… chất độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, vô phương cứu chữa.

 

Bên ngoài dân gian đã đồn râm ran: “Vị vương gia kia… chỉ e không còn sống được bao lâu nữa.”

 



 

“Vũ cơ ấy rốt cuộc là ai mà gan to tày trời như vậy?!”

 

“Ám sát vương gia là trọng tội tru di, nàng ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t rất thảm!”

 

“Chưa bắt được đâu! Nghe nói thích khách đã chạy thoát rồi!”

 

“Gì cơ?!”

 

“Không chỉ có một mình nàng ta. Có người phối hợp tiếp ứng. Tuy bị thương rất nặng, nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi vòng vây!”

 

Hai bên đường phố Kim Lâm, dán đầy những tờ cáo thị truy nã.

 

Trên tranh vẽ một nữ tử bịt mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong, đẹp đến rúng động lòng người.

 

Dân chúng tụ lại trước tờ cáo thị, chỉ trỏ bàn tán không thôi.

 

Cũng có kẻ nắm chặt tay, giọng tiếc nuối lẫn ngưỡng mộ:

 

“Đây nào phải tội nhân gì… rõ ràng là nữ trung hào kiệt!”

 

“Ung vương làm bao điều thất đức, hãm hại biết bao nhiêu trung lương — nàng ta chẳng phải đã thay dân rửa hận đó sao?”

 

Người đi cùng lập tức tái mặt, vội đưa tay bịt miệng kẻ kia.

 

“Muốn c.h.ế.t hả? Nói những lời này cũng không sợ mất đầu à?”

 



 

Cùng thời điểm đó, tại phủ Thái tử.

 

Trong thư phòng yên tĩnh, Hạ tướng quân Hạ Tầm và Thái tử ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một bàn cờ đang dang dở.

 

“Đường đường là đại tướng quân, hôm nay khí thế hừng hực đến tìm cô, chẳng hay là vì chuyện gì?”

 

Thái tử hờ hững hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ, tay cầm quân đen chưa đặt xuống.

 

“Điện hạ.”

 

Giọng Hạ Tầm trầm hẳn, các đốt ngón tay gõ mạnh lên mặt bàn:

 

“Vụ ám sát Ung Vương… có liên quan tới ngài?”

 

Ngón tay Thái tử khựng lại, quân cờ hạ xuống phát ra tiếng “cạch”.

 

“Lời này của tướng quân… thật vô lý.”