Phong Hoà

Chương 3



Khi ta đang ngồi xổm giặt y phục, Bạch Tình Sương đột nhiên xông vào sân, một cước hất đổ chậu nước bên cạnh ta.

 

Thế mà vẫn chưa hả giận, nàng lại múc một gáo nước đầy, đổ thẳng từ đỉnh đầu ta xuống.

 

Nước lạnh buốt ngấm qua mái tóc, chảy vào cổ áo, thấm ướt cả người.

 

Ta run rẩy hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn nàng.

 

Bạch Tình Sương gắt gao trừng mắt nhìn ta, giọng u ám mang theo ác ý:

 

“Bọn họ nói, sáng nay tướng quân từ phòng ngươi đi ra?”

 

Ta vì một câu này mà sững sờ tại chỗ.

 

Xưa nay Hạ Tầm đều rời đi trước khi trời sáng, chưa từng để ai bắt gặp.

 

Thảo nào…

 

Thảo nào mấy nha hoàn kia sáng nay lại nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ như vậy.

 

Thấy ta không đáp lời, Bạch Tình Sương càng thêm phẫn nộ.

 

Nàng là người được Hạ Tầm mang về từ Tây Mạc.

 

Sinh ra trong một thế gia am hiểu y thuật, từng dùng linh dược tổ truyền cứu mạng Hạ Tầm.

 

Nàng chính là vị hôn thê được hắn công khai thừa nhận!

 

Cho nên, nàng không thể nhẫn nhịn được.

 

Làm sao nàng chịu được việc vị hôn phu của mình lại cùng một tiện phụ từng ở giáo phường… đêm đêm hoan lạc?

 

Nàng giận đến mất lý trí, giơ tay định tát ta một cái.

 

Ngay khoảnh khắc bàn tay sắp chạm vào mặt, ta liền vươn tay đỡ lấy.

 

Ngón tay ta nắm chặt cổ tay nàng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn đối diện:

 

“Bạch cô nương, thay vì ra mặt làm khó ta, chi bằng cô nương quay về dạy dỗ cho tốt vị hôn phu của mình.”

 

“Cô cho rằng, năm xưa vì sao Hạ Tầm lại bị Tần gia truy sát, phải chạy trốn như chó nhà có tang?”

 

Ta khẽ cong môi cười, nhân lúc nàng còn sững sờ liền kéo nàng sát lại gần.

 

Cúi đầu ghé gần tai nàng, nhẹ giọng nói:

 

“Là bởi vì năm đó, hắn mưu đồ dụ dỗ thiên kim của Thượng thư bỏ trốn.”

 

“Cô xem, thật là đáng thương hại, phải không… Thứ năm xưa hắn không có được, nay quyền thế nằm trong tay, liền nhất quyết muốn đoạt lại cho bằng được.”

 

“Ta giờ đây thân cô thế cô, không nơi nương tựa, sao có thể kháng cự nổi một vị đại tướng quân?”

 



 

Năm đó, Hạ Tầm chẳng qua chỉ là một mã phu tầm thường trong Tần phủ.

 

À, cũng không hẳn là tầm thường.

 

Hắn có vóc dáng cường tráng, diện mạo tuấn tú, thế nên mới lọt vào mắt xanh của đường tỷ ta - người mới goá chồng chưa lâu.

 

Khi ấy trong kinh thành, ai nấy đều nói, đại tiểu thư nhà họ Tần là kẻ ngông cuồng ngang ngược, nhưng bọn họ nào biết, đường tỷ ta còn âm độc sâu hiểm hơn ta gấp bội.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Đối với nàng ta, những thứ đã lọt vào mắt thì cho dù dùng đến thủ đoạn đê tiện thế nào, cũng phải giành cho bằng được.

 

Năm ấy nàng đến phủ Thượng thư ở tạm, vừa thấy Hạ Tầm liền động tâm, bèn sai người hạ dược hắn.

 

Hạ Tầm không chịu khuất phục, đánh bị thương thị vệ của nàng, loạng choạng thoát thân, vội vàng chạy ra khỏi nội viện.

 

Khi ấy, vừa vặn gặp ta vừa hồi phủ.

 

Hắn quỳ phục dưới chân ta, làn da ngăm đen lộ ra ngoài y sam, vẫn lờ mờ ửng đỏ.

 

Hắn siết lấy vạt váy ta, mu bàn tay nổi rõ gân xanh:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cầu xin tiểu thư… cứu ta một mạng.”

 

Tư thái hắn cầu xin quá mức hèn mọn, thanh âm run rẩy nghe vào tai lại càng đáng thương.

 

Ta bỗng nhớ đến con ch.ó nhỏ lông đen thuở bé từng nuôi.

 

Vậy nên, một kẻ xưa nay chưa từng làm việc thiện như ta, hôm ấy lại bỗng sinh lòng từ tâm.

 

“Đã đánh bị thương người, thì phải đền tội. Đánh gãy một tay đi là được.”

 

Ta mỉm cười quay đầu nói với đường tỷ:

 

“Đánh gãy tay rồi, người này ta muốn mang đi. Hắn đánh xe ổn lắm, ta không muốn nhường cho tỷ đâu.”

 

Cánh tay bị đánh gãy của Hạ Tầm phải mất hơn nửa năm mới lành hẳn.

 

Hắn vẫn lặng lẽ như xưa, mỗi khi ta ra ngoài hắn đều cúi mình làm bệ cho ta bước chân.

 

Nếu không phải có người mật báo hắn giấu chiếc khăn tay ta vô tình làm rơi, e là cả đời ta cũng chẳng ngờ, một kẻ mệnh tiện ấy lại dám nảy sinh vọng tưởng với ta.

 

Dù cho… ta từng sai người đánh gãy cánh tay hắn.

 

Mà nay, ta chưa hề đưa tay vẫy gọi, hắn đã vội vàng quỳ rạp dưới vạt áo ta, tựa như không thể đợi thêm được nữa.

 

Dẫu cho hiện giờ hắn là tướng quân, còn ta chỉ là một hạ nhân thấp hèn…

 

Bạch Tình Sương tức đến mức vung tay định đánh ta lần nữa.

 

Ta vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông:

 

“Dù là đại tướng quân hay mã phu, rốt cuộc… cũng chỉ là hạng thấp hèn.”

 

“Nếu ngươi không muốn vị hôn phu của mình vướng vào ta, sao không đến cầu hắn thả ta rời khỏi phủ?”

 

“Hoặc là, ngươi mở cửa cho ta đi, ta đảm bảo từ nay không bao giờ xuất hiện trước mặt các ngươi nữa.”

 

Ánh mắt Bạch Tình Sương d.a.o động, thoáng lộ vẻ do dự.

 

Chớp mắt, nàng đẩy mạnh ta ra, ánh nhìn lướt qua vai ta, rồi khẽ gọi:

 

“Tướng quân…”

 

Ta sững người, xoay đầu nhìn lại.

 

Giữa ban ngày, Hạ Tầm xưa nay chưa từng trở về phủ.

 

Sao hôm nay lại…

 

Nhưng đúng là hắn đã trở lại.

 

Một thân hắc y đứng trong sân.

 

Trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái ướt đẫm.

 

Ta nhìn sắc mặt u ám đáng sợ kia, ánh mắt bất giác rơi xuống tay phải hắn đang xách theo một gói thuốc.

 

Sát khí giữa chân mày hắn quá nặng, tim ta bỗng thắt lại, dâng lên dự cảm chẳng lành.

 

Bạch Tình Sương lập tức bước tới, vừa giận vừa vội:

 

“Tướng quân! Chàng đều nghe thấy cả rồi đúng không? Ả tiện nhân này vừa mới nói những lời gì!”

 

Hạ Tầm vung tay đẩy nàng sang một bên, bước thẳng về phía ta.

 

Ta vô thức lùi lại một bước, nhưng cổ tay nhanh chóng bị hắn siết chặt.

 

Ngay sau đó, cả người bị hắn kéo mạnh ném vào trong phòng.

 

“Rầm”

 

Cánh cửa bị hắn đóng sập lại.

 

Chỉ để lại một câu trầm lạnh:

 

“Chưa có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào!”