Ta thật sự cho rằng Hạ Tầm sẽ động thủ với ta.
Dù gì đi nữa, nay hắn cũng đã là vị tướng quân được vạn dân kính ngưỡng, quyền cao chức trọng, danh chấn thiên hạ.
Mà ta, lại dám mắng hắn trước mặt vị thê tử hắn sắp lấy về, xé toạc vết sẹo trong quá khứ hắn không muốn chạm đến.
Hắn hẳn là giận lắm.
Trong căn phòng kín mít, Hạ Tầm ném mạnh bọc thuốc trong tay xuống bàn, như muốn trút giận.
Sau đó, hắn đè vai ta, ép ta áp sát vào tường.
Thấy cánh tay hắn giơ lên cao, ta theo bản năng nghiêng đầu, nhắm chặt mắt.
Nhưng cái tát ấy lại không rơi xuống.
Chỉ cảm thấy cằm bị bóp chặt, bị ép phải ngẩng đầu đối diện hắn.
“Tần Phong Hòa, nàng có lương tâm không vậy?”
“Nàng tưởng ta sẽ đánh nàng sao? Ta từng ra tay với nàng bao giờ chưa?”
Hắn khàn giọng hỏi, ngữ khí nén nỗi đau pha lẫn tức giận:
“Bảy năm trước, bên hồ Lan Khê, ta chờ mãi không thấy nàng, chỉ thấy gia binh của Tần phủ tới c.h.é.m ta bốn nhát, ta thân mang thương tích mà rơi xuống hồ, may mắn lắm mới sống sót.”
“Chuyện ấy ta không nhắc, nàng cũng giả như chưa từng xảy ra à?”
“Thế nhưng nhìn bộ dạng nàng bây giờ, ta e là… chẳng thể chờ nổi một lời giải thích nữa rồi.”
“Nhưng ta cũng không quan tâm nữa. Dù năm ấy nàng đổi ý vào phút chót, hay thật sự xảy ra biến cố, ta đều không hề để bụng.”
“Tần gia đã ngã xuống, bao nhiêu kẻ đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nàng, nàng tưởng mình bây giờ còn con đường sống nào khác sao?”
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ dốc hết sức mà bảo vệ nàng.”
“Thế nhưng nàng lại muốn đi...”
Hắn siết chặt lấy vai ta, cố gắng đè nén cơn giận, nhưng thanh âm vẫn run run:
“Nàng thực sự… chán ghét ta đến mức ấy sao?”
Hắn tức giận, không phải vì ta sỉ nhục hắn.
Mà bởi ta đã khiến Bạch Tình Sương nổi giận, ép hắn phải thả ta rời phủ.
Đau nhức nơi bả vai khiến đầu óc vốn đang choáng váng của ta càng thêm quay cuồng.
Ta hơi lảo đảo, đưa tay chống vào vách tường phía sau lưng.
Nói thật lòng, ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Dù rằng, từ lúc gặp lại Hạ Tầm, ta đã chẳng còn chút thể diện nào để giữ.
Nhưng, ta không còn chỗ dựa nào khác.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói nhẹ đến mức như chỉ mình ta nghe được:
“Hạ Tầm... ta đau…”
Hắn khựng lại, rồi bỗng nhiên buông tay.
Ta dựa vào tường, nhìn nam nhân trước mặt cúi đầu, cả người như mất hết khí lực.
Ta nhịn không được mà mở miệng hỏi:
“Như vậy… đáng sao?”
Năm xưa, ta cũng từng hỏi hắn một câu như thế..
“Có đáng không?”
“Vì không chịu cùng biểu tỷ ta lên giường, mà cam lòng bị đánh gãy một cánh tay, có đáng không?”
Khi ấy, ta nhìn nam nhân đang nằm dưới đất quằn quại trong đau đớn,ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Hắn cắn răng không chịu rên thành tiếng, câu trả lời dường như từ kẽ họng gắng gượng đẩy ra:
“Đáng.”
Cũng từ khoảnh khắc đó, ta bắt đầu cảm thấy người này… có chút thú vị.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức có chút thú vị mà thôi.
Bởi ta là đích nữ của Hộ bộ Thượng thư, là quý nữ được người người ngưỡng mộ nâng niu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sự chú ý của ta vốn quý giá vô ngần.
Áo lụa đẹp, lời văn thú vị trong sách vở, trang sức quý giá, hay những công tử tuấn tú hào hoa…
Thứ gì cũng đáng khiến ta lưu tâm, chỉ trừ Hạ Tầm.
Hắn chẳng khác gì con ch.ó gác cổng trong phủ.
Khi cao hứng, ta sẽ đưa tay đùa một chút, chỉ vậy mà thôi.
Thái độ ấy kéo dài đến cuối năm sau.
Phụ thân không hề báo trước mà đã thay ta định sẵn một mối hôn sự.
Đối tượng là thế tử của phủ Thừa Dương hầu, xét về thân phận thì vô cùng môn đăng hộ đối.
Nhưng ta không thích hắn.
Bởi thế tử Thịnh Hoài An kia vốn nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng, thường lui tới tửu lâu kỹ viện, ra vào sòng bạc.
Nếu chẳng phải nhà hắn có của cải dư dả, chỉ e sớm đã bị hắn phá sạch gia sản.
Ta từng tranh cãi với hắn, từ đó hai bên đều chướng mắt nhau.
“Thế tử kia là kẻ ăn chơi, ngươi chẳng phải cũng là đại tiểu thư nổi tiếng ngang ngược, chẳng phải vừa khéo xứng đôi hay sao?”
Phụ thân ta uống trà nhàn nhã, khẩu khí bình thản nói.
Nhưng ta nhìn ra được việc hôn sự này, đã được quyết định, không thể đổi.
Ta giận dữ rời khỏi phòng, bên ngoài có mấy cỗ xe ngựa đang đỗ sẵn.
Ta bước lên một chiếc, giận dữ quát:
“Mau cho người đánh xe cho ta!”
Quản gia mỉm cười đi tới, chỉ lướt ánh mắt một cái, mấy mã phu kia liền cúi đầu, bất động.
“Tiểu thư, lão gia dặn người vào thử y phục.”
Cơn giận dâng đến đỉnh đầu, ta vung roi quất mạnh vào m.ô.n.g ngựa.
Ngựa hí vang, phóng như điên về phía trước.
Cả người ta ngã dúi vào trong xe.
“Tiểu thư!”
Tiếng hô hoán bên ngoài dần bị bỏ lại sau.
Ta hoảng hốt, biết nếu xe ngựa lao vào chốn đông người chắc chắn sẽ gây ra đại hoạ.
Vội vàng vươn tay định kéo dây cương, nhưng sức lực quá yếu, trái lại bị hất văng ở trong xe mấy lượt.
Đang luống cuống không biết làm sao, bỗng có một bóng người vọt tới, tay nắm lấy dây cương, xoay người nhảy lên xe.
“Hí.”
Hắn vỗ nhẹ lên cổ ngựa, trấn an nó.
Ngựa dần dần bình tĩnh lại, rồi dừng giữa đường.
Ta vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu nhìn người tới.
Hắn quay sang hỏi:
“Tiểu thư có sao không?”
Là Hạ Tầm.
Ta hít sâu mấy hơi, chỉnh lại trâm ngọc trên tóc, giữ phong thái đoan trang:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Không sao.”
Nghe vậy, hắn liền kéo dây cương, định quay đầu xe trở về phủ.
Ta ngẩn ra, nghiêng người về phía trước, nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn:
“Không được về!”
“Đi tiếp.”
Hạ Tầm cúi mắt nhìn tay ta, giọng bình thản:
“Lão gia bảo tiểu thư hồi phủ.”
“Thế ngươi nghe lời lão gia, hay nghe lời bản tiểu thư?”