Ta trừng mắt nhìn hắn.
Quản gia đã dẫn người đuổi đến đầu đường.
Ngón tay ta khẽ siết lại, móng tay sơn chu sa cắm sâu vào da hắn.
Hạ Tầm chỉ yên lặng một khắc, rồi ngồi vững lên trước xe, trầm giọng ra lệnh:
“—Giá.”
Ngựa lại lững thững đi tiếp.
Ta buông tay, dựa vào vách xe thở ra một hơi.
“Tiểu thư, người muốn đi đâu?”
“Không biết…”
Ta vén rèm nhìn phố phường nhộn nhịp người qua kẻ lại, nỗi phiền muộn trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng:
“Cứ đi về phía trước thôi.”
Lúc trước ta từng nói với đường tỷ rằng hắn đánh xe rất ổn, quả nhiên không phải lời nói ngoa.
Hạ Tầm đánh xe thật sự rất ổn.
Ta ngồi trong xe chẳng bao lâu đã thấy buồn ngủ, liên tục ngáp mấy cái, cuối cùng không cưỡng được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, trời đã về chiều.
Xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện:
“A Tầm, đặt đó cho ta là được, con mau quay về đi.”
“Để con giúp mẫu thân chuyển nốt mấy bó củi này rồi về.”
Ta cúi đầu nhìn tấm chăn đắp trên người, nghĩ ngợi giây lát rồi nhẹ nhàng vén rèm xe.
Ngoài xe là một nơi ta chưa từng đặt chân tới, nhưng lại ngoài ý muốn… ở đây rất đẹp.
Non xanh nước biếc, xa xa lác đác mấy mái nhà tranh, khói bếp bay lên lượn lờ, gà vịt thảnh thơi chạy loanh quanh.
Một thôn trang nhỏ nơi ngoại thành.
Ta hơi nhíu mày.
“Hạ Tầm.”
Ta trầm giọng gọi.
Hắn đang khom lưng ôm bó củi, nghe tiếng liền khựng lại, quay người bước về phía ta.
Còn vị phụ nhân đứng cách đó không xa, hẳn là mẫu thân hắn, cũng ngẩng đầu nhìn sang, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Tiểu thư.”
“Là ai cho phép ngươi mang ta đến nơi này?”
Hắn vóc dáng cao lớn, dù ta đang ngồi trên xe, vẫn phải hơi ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt hắn.
“Đây là đâu?”
Hạ Tầm đáp:
“Là nhà của ta.”
Ta ngẩn ra:
“Ngươi… đưa ta về nhà ngươi?”
“Hạ Tầm! Lá gan ngươi cũng lớn thật đấy!”
Ta quát hắn, nhưng thấy ánh mắt của người phụ nữ phía xa, liền theo bản năng hạ thấp giọng:
“Mau đưa ta về phủ!”
Hạ Tầm cụp mắt:
“Tiểu thư… có thể đợi thêm nửa nén hương được không?”
Ta không hiểu:
“Đợi làm gì?”
“...Khiêng củi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ ấy:
“Mẫu thân ta lớn tuổi rồi, mắt kém, mà mấy hôm nữa có lẽ sẽ đổ mưa…”
Ta chẳng muốn nghe hắn nói thêm nữa.
Cái khổ của nhân gian, có can hệ gì đến ta?
Nhưng đối diện với ánh mắt hắn, những lời cay nghiệt nơi đầu môi… lại không thốt ra nổi.
Thôi vậy.
“Làm nhanh đi.”
Ta lạnh giọng liếc hắn một cái:
“Ta chỉ chờ ngươi đúng nửa nén hương.”
Hạ Tầm cúi người hành lễ cảm tạ, sau đó quay về phía sân nhà hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi hắn rời đi, ta mới nhớ ra…
Phàm là mã phu trong phủ, cứ mười ngày sẽ được nghỉ một lần để về nhà.
Mười ngày mới được nghỉ một lần, cớ sao lại chọn đúng ngày ta trốn đi?
Ta không truy cứu thêm, chỉ thong thả ngồi trong xe ngắm cảnh.
Cửa sổ xe bỗng bị gõ nhẹ vài cái.
Ta ngẩn người quay đầu lại, là mẫu thân hắn.
“Tiểu thư, A Tầm nhà ta là đứa cục mịch, chỉ biết dùng sức, không giỏi ứng biến, có thể được quý nhân thu nhận là nhờ trời cao ban phước...”
Bà mặc bộ y phục vải thô cũ kỹ, thân người gầy gò, hai tay vì lạnh mà đỏ ửng, một mắt còn phủ một tầng đục mờ.
Bà mỉm cười nhìn ta, nụ cười ấy lẫn vào sự sợ hãi cùng dè dặt.
Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể cười theo:
“Hạ Tầm làm việc chịu khó, cũng là người tốt.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi…”
Lão phụ nhân run rẩy đôi tay, nâng lên một chiếc túi vải cũ:
“Tiểu thư… đây là táo vừa hái trong vườn hôm nay, ngọt lắm, đã rửa sạch rồi, người nếm thử một chút?”
Ta nhìn những quả táo đỏ au trong tay bà, bụng đúng lúc cũng hơi đói.
Nhưng trong lòng vẫn có chút do dự.
Đang phân vân, Hạ Tầm đã khiêng củi xong, sải bước quay lại.
“Mẫu thân!”
Hắn bước nhanh, giọng hơi gấp:
“Mẫu thân… vào nhà đi thôi, tiểu thư không thích nói chuyện với người lạ.”
Ta liếc hắn một cái, không nói gì.
Rõ là sợ ta làm khó mẫu thân hắn.
Nhưng bà cụ lại chẳng nghe ra ý hắn, vẫn nhớ kỹ việc muốn đưa táo cho ta ăn.
Hạ Tầm đành thở dài, đỡ bà vào nhà, ta nghe hắn thấp giọng giải thích:
“Cái vị đại nhân đó không ăn đồ người ngoài đưa đâu, họ thấy không sạch.”
“Trước có người bán đào, chỉ vì một quả đào làm vị đại đó nhân cắn vào làm vỡ răng, bị đánh đến nửa sống nửa c.h.ế.t đấy…”
“Trời ơi… dữ vậy sao?”
Sắc mặt ta trầm xuống.
Vị đại nhân đánh người đến gần c.h.ế.t mà hắn nói, ta biết rất rõ, chính là vị hôn phu của ta, Thế tử phủ Thừa Dương hầu — Thịnh Hoài An.
Tốt lắm, Hạ Tầm!
Ngươi đem ta và Thịnh Hoài An xếp cùng một loại người?
Ta càng nghĩ càng tức, liền hất tung rèm xe bước xuống.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đứng lại!”
Ta đuổi tới, chìa tay ra:
“Đưa táo đây!”
Hạ Tầm sững người:
“Tiểu thư...”
Mẫu thân hắn cũng có chút hoảng sợ:
“Ta… đột nhiên nhớ ra, hình như chưa rửa sạch…”
Ta nhíu mày, cầm lấy túi táo từ tay bà.
Sau đó nhìn thẳng Hạ Tầm:
“Ta không giống cái hạng ăn chơi như Thịnh Hoài An kia.”
“Ta biết phải trái.”
Lại liếc nhìn tay bà cụ bị tê cóng đến đỏ ửng, ta bèn nhét chiếc lò sưởi tay trong tay áo vào tay bà:
“Ta cũng biết lễ nghĩa.”
“Ta biết thế nào là lễ thượng vãng lai.” [Có qua có lại]
Ta trừng mắt với Hạ Tầm, sải bước quay về xe ngựa.
Nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận, quay đầu lại hét:
“Ta muốn hồi phủ!”
Hạ Tầm chẳng mấy chốc đã trở lại.
Hắn nhảy lên xe, dặn ta ngồi vững, rồi vung roi một cái, xe ngựa lại lắc lư lăn bánh.
Hắn không nói gì, ta cũng im lặng.
Hắn lặng lẽ đánh xe.
Ta lặng lẽ ăn táo.
Đến khi trở lại Tần phủ, túi táo ấy cũng đã bị ta ăn sạch.