Quản gia đứng trước cửa đón ta:
“Tiểu thư hồi phủ rồi? Có muốn dùng bữa không?”
“Không cần.”
Bụng đã no, đâu còn ăn thêm được nữa.
Còn Hạ Tầm, vừa dắt ngựa về chuồng xong, đã bị quản gia phái người gọi đi.
Tiền sảnh rộng lớn.
Hạ Tầm cởi áo ngoài, lưng trần hứng từng roi quất vào như mưa.
Lũ hạ nhân đứng quanh xem.
Ta cũng có mặt.
Phụ thân đứng bên ta, lạnh giọng:
“Phóng túng vô lễ, thì phải trả giá.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bởi lỗi Hạ Tầm phạm phải, là trái lời gia chủ của phủ Thượng thư.
Là Hộ bộ Thượng thư đương triều.
Nếu không trị, phủ Thượng thư còn đâu phép tắc?
Thượng thư đại nhân còn đâu uy tín?
Mỗi roi vung xuống đều thấm qua nước lạnh, khi roi chạm đến liền xé rách da thịt trên lưng hắn, m.á.u chảy thành vệt.
Mỗi roi ấy quất vào người hắn, trái tim ta lại run lên một chút.
Máu đỏ loang trên làn da ngăm đen, vết cũ chồng lên vết mới, ghê rợn đến rùng mình.
Mấy nha hoàn yếu bóng vía đã quay mặt đi, không dám nhìn tiếp.
Nhìn nam nhân quỳ nơi mái hiên, mặt trắng bệch, không thốt một lời, lần đầu trong đời… ta cảm thấy sợ hãi.
Hạ Tầm biết rõ.
Từ khoảnh khắc hắn chiều theo ta, mặc cho xe ngựa rời phủ, hắn đã biết chắc sẽ bị nghiêm phạt.
Cho nên mới tranh thủ trước đó đi giúp mẫu thân hắn làm việc.
Bởi hắn hiểu, sau ngày hôm nay, chỉ e đến việc đứng lên hắn cũng chẳng làm nổi.
Tay ta siết chặt trong tay áo rộng.
Phụ thân ta nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt hứng thú:
“Sao? Ngươi không phục?”
“Phục.”
Ta nghiêng đầu, đối mặt với ông:
“Muốn gả thì gả, cần gì làm đến mức m.á.u me vương đầy đất thế này?”
“Là con ép hắn đánh xe, hắn chỉ là kẻ vô tội chịu tai vạ.”
“Thưa phụ thân, ngày đại hỷ… nếu có người chết, chẳng phải quá xúi quẩy sao?”
Ông không đáp, chỉ lạnh lùng liếc Hạ Tầm một cái rồi bật cười khẽ.
Ta nhắm mắt, xoay người rời đi.
Trước khi đi khỏi, ta nghe phụ thân hạ lệnh:
“Dừng tay đi. Kéo hắn vào phòng củi, sống c.h.ế.t mặc hắn.”
Ta vẫn luôn cảm thấy, nửa đời khổ nạn của Hạ Tầm, phần lớn… đều là do ta mà ra.
…
“Không đáng.”
Ta thay hắn trả lời:
“Hạ Tầm, ngươi thả ta rời phủ đi, được không?”
Hắn lùi lại, tựa người vào bàn, cúi đầu nhìn mặt đất, hồi lâu mới hỏi:
“Rồi sau đó thì sao? Nàng định đi báo thù? Hay là đi tìm đường chết?”
“Bỏ lại ta một mình sống tiếp ở nơi này, Tần Phong Hòa lòng nàng… thật tàn nhẫn.”
Chúng ta im lặng nhìn nhau, cả căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Trước mắt lờ mờ không rõ, ngay cả người trước mặt cũng chẳng còn thấy rõ nét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chỉ mơ hồ thấy hắn khẽ mấp máy môi, không biết nói gì.
Tiếng ù ù vang lên trong tai, ta đứng không vững nữa, ngã thẳng ra sau.
Sắc mặt Hạ Tầm đại biến, bước dài tiến đến, đưa tay đỡ lấy đầu ta, không để ta đập vào tường.
Cơn bệnh ấy đến đột ngột mà hung hãn.
Liên tiếp mấy ngày, ta cứ mơ mơ màng màng.
Mỗi khi bị ép uống thứ thuốc đắng nghét, chỉ một lát sau ta liền thiếp đi.
Mỗi ngày ta tỉnh táo chưa đến hai canh giờ.
Trong mộng, ta thường thấy mình thuở nhỏ, được mẫu thân dắt tay đi thả diều ngoài bờ sông.
Mười tuổi, phụ thân thăng quan, cả nhà chúng ta từ Giang Nam dọn đến kinh thành, từ đó định cư nơi đây.
Phụ thân ngày càng bận rộn, bận đến nỗi mẫu thân bệnh nặng cũng không hay.
Bệnh tình của mẫu thân càng lúc càng trầm trọng, đến khi phụ thân nhận ra và cuống cuồng cầu y hỏi dược thì đã muộn.
Mẫu thân ra đi vào mùa xuân năm ấy.
Từ đó, phụ thân như trở thành một người khác.
Ông không còn cười, không còn nhớ đến sinh thần của ta.
Ta dần dần cũng không đoán nổi lòng ông nghĩ gì...
Phụ thân sau đó lấy thêm vài di nương, sinh được vài nam hài nữ hài.
Nhưng người ngoài vẫn nói, người phụ thân thương nhất vẫn là ta.
Nhưng ta lại chẳng cảm nhận được tình thương đó.
Dù ta có quậy phá, có ngang ngược cỡ nào, phụ thân cũng chẳng trách phạt.
Thứ gọi là bao dung trong mắt ta, chỉ là lạnh nhạt.
Đó không phải là yêu thương.
Suy nghĩ này càng thêm xác thực, khi ông quyết gả ta cho Thịnh Hoài An.
Thịnh gia là danh gia vọng tộc, có thể giúp phụ thân củng cố quyền lực và thế lực trong triều.
Phẩm hạnh của Thịnh Hoài An không quan trọng, mà ý nghĩ của ta… lại càng không.
…
Mộng cảnh chuyển dời, những hồi ức rối rắm như đèn kéo quân lướt qua đầu óc.
Từng khung hình lập lờ, thật thật giả giả, chập chờn như khói.
Ta mơ thấy một gian phòng củi nhỏ hẹp, dơ bẩn.
Nam nhân nằm sấp trên đống rơm, lưng chi chít vết thương, sẹo chồng lên sẹo, gớm ghiếc đến đáng sợ.
Khi ấy, ta đã đồng ý với phụ thân sẽ gả cho Thịnh Hoài An.
Cũng bởi thế, hành tung của ta trong phủ đều bị giám sát, ta đi đâu cũng có người theo sau.
Nhưng ta không để tâm.
Ngay trước mặt bọn họ, mỗi ngày ta đều đến phòng củi đưa thuốc đưa cơm cho Hạ Tầm.
Vết thương của hắn phải mất tròn một tháng mới lành hẳn.
Sau đó, hắn lại trở về làm mã phu trầm mặc ít nói trong phủ Thượng thư.
Còn ta, là tân nương sắp xuất giá.
Ta bị ép phải ở trong khuê phòng, học nữ công thêu thùa, lại có ma ma ngày đêm kèm cặp, dạy ta lễ nghi, khuôn phép của một nữ tử hiền thục.
Thỉnh thoảng đến chuồng ngựa thăm con ngựa Bạch Vân Thông của mình, rồi sẽ chạm mặt Hạ Tầm.
Hắn khom người cho ngựa ăn, lộ ra cánh tay rắn chắc, vẻ mặt chuyên chú, đến khi ta bước gần mới phát hiện.
“Vết thương ngươi sao rồi?”
“Đã lành rồi. Đa tạ tiểu thư quan tâm.”
Ta nhìn hắn, đột nhiên nói:
“Ta chợt nhớ ra một chuyện.”
Hạ Tầm ngẩng đầu nhìn ta, mắt đầy nghi hoặc.
“Lần trước ngồi xe ngựa của ngươi, hình như ta làm rơi một chiếc khăn tay trong xe.”
Ta dừng lại, hỏi:
“Chiếc khăn ấy, ngươi có trông thấy không?”