Hắn thoáng ngơ ngác:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chưa từng thấy. Tiểu nhân sẽ về tìm thử.”
Ta khẽ gật đầu, giả vờ khó xử:
“Nhưng mấy hôm trước, có hạ nhân đến báo với ta… nói rằng trông thấy ngươi cất giấu chiếc khăn tay đó rồi.”
Hạ Tầm lập tức ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt hoảng loạn kinh ngạc.
Trong đó… còn có chút khẩn trương khó nhận ra.
Bộ dáng ấy khiến ta bật cười.
“Sợ gì chứ?”
“Tên hạ nhân kia đã bị ta bịt miệng rồi. Còn về chiếc khăn tay, ngươi muốn giữ thì cứ giữ, ta có mất bao nhiêu cũng không thiếu.”
Ta bước lên một bước, giọng dịu lại:
“Ngươi chưa từng thấy thứ tốt như vậy, nên bản tiểu thư hiểu được việc ngươi cất giữ nó. Đã thế thì giữ kỹ vào. Nếu làm mất… ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Nói xong, ta vung tay áo, bước đi thanh thoát.
Bao nhiêu uất giận trong lòng cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, khiến ta cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Chỉ tiếc, tâm tình tốt ấy vừa đến tiền sảnh liền tan biến.
Thịnh Hoài An đến Tần phủ… đưa sính lễ.
Vừa trông thấy ta, hắn đã phe phẩy quạt bước tới.
Ta chẳng muốn nói một lời nào với hắn, liền xoay người bỏ đi, hắn lại sấn tới bám theo.
“Chạy gì vậy? Nàng đang ngại ngùng sao?”
Cử chỉ lả lơi, lời lẽ lại càng bỡn cợt.
Thấy bốn phía không người, hắn bất ngờ kéo tay ta, lôi vào chỗ khuất sau hành lang.
“Tần Phong Hòa, chúng ta sắp thành thân rồi, gần gũi một chút cũng là chuyện đương nhiên.”
Nhận ra hắn có ý đồ xấu, ta lập tức há miệng định gọi người.
Nhưng hắn đã đưa tay bịt miệng ta.
Khoảnh khắc kế tiếp, khuôn mặt hắn áp sát lại.
Còn chưa chạm đến ta, hắn đã bị người từ sau kéo bật ra.
Lực tay kia quá mạnh, Thịnh Hoài An lập tức bị kéo lùi mấy bước, không kịp trở tay.
Gượng đứng dậy, hắn trừng mắt đầy giận dữ.
Hạ Tầm đứng chắn trước mặt ta, che khuất toàn bộ tầm nhìn của hắn.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên nô tài hèn mọn!”
Thịnh Hoài An giận quá hoá cười, nghiến răng quát lớn:
“Ngươi mà cũng dám phá chuyện tốt của ta?”
“Ngươi chán sống rồi đúng không!”
Dứt lời, hắn rút con d.a.o găm bên hông, vung tay định đ.â.m về phía Hạ Tầm.
Thân phận hai người khác biệt quá lớn.
Dù Hạ Tầm có phản kháng hay không, hắn cũng khó tránh một chữ… chết.
“Thịnh Hoài An!”
Ta vội vàng bước lên chắn trước người Hạ Tầm, nhặt hòn đá nhọn dưới đất, lạnh lùng rạch thẳng lên mặt mình.
Máu tuôn như suối.
Thịnh Hoài An kinh hãi đến ngây người, động tác cũng ngừng lại.
Ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn hắn:
“Cút.”
“Chuyện hôm nay, coi như chưa từng xảy ra.”
“Nếu không, ta sẽ lập tức gọi người tới. Đến lúc đó, gương mặt này chính là do ngươi gây ra.”
Thịnh Hoài An lấy lại tinh thần, chỉ vào ta rồi lại chỉ sang Hạ Tầm, cười nhạt đầy châm chọc:
“Các ngươi… Tần Phong Hòa, ngươi vì bảo vệ một tên nô tài, mà làm đến mức này sao?!”
Lời chưa dứt, nét cười trên mặt hắn đã tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn hất tay áo, xoay người bỏ đi, để lại một câu:
“Ta sẽ cho người đưa thuốc đến Tần phủ. Tần Phong Hòa, ngày đại hôn sắp tới, ngươi liệu mà xuất hiện nguyên vẹn cho ta!”
Hắn rốt cuộc vẫn phải nể mặt Tần gia.
Khi bóng hắn khuất hẳn nơi hành lang, ta mới buông lỏng cơ thể, khẽ lùi một bước.
Hạ Tầm đưa tay đỡ lấy ta.
“Gương mặt tiểu thư…”
Có thể nghe ra, hắn cũng hoảng loạn, giọng nói run lên.
“Chỉ là vết xước nhẹ.”
Ta dùng khăn tay che mặt, quay sang nhìn hắn:
“Ngươi vậy mà cũng dám đối đầu với Thế tử Hầu phủ? Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Hạ Tầm không đáp, ánh mắt chỉ dừng trên khuôn mặt ta.
Ta nhìn thần sắc hắn, lòng chợt d.a.o động.
“Hạ Tầm, ngươi…”
“Có phải là ngươi… thích ta không?”
Hạ Tầm ngẩng đầu sững sờ nhìn ta, đôi mắt ấy, thẳng thắn đến mức không cần trả lời nữa.
Đáp án… đã quá rõ ràng.
Ta bỗng kéo cổ áo hắn lại, ép sát khoảng cách, gần như nghiến răng mà hỏi:
“Vậy ngươi dám không?”
“Cùng ta bỏ trốn, ngươi… dám không?”
Trước kia ta từng nói với Bạch Tình Sương, Hạ Tầm bị gia binh của Tần phủ truy sát là vì hắn mưu đồ dụ dỗ thiên kim phủ Thượng thư tư thông bỏ trốn.
Thực ra… là ta gạt nàng.
Sự thật là chính ta mới là kẻ chủ mưu tư tình bỏ trốn.
Mà Hạ Tầm, gần như chẳng chút do dự… đã đáp ứng ta.
Chỉ tiếc, khi ấy chúng ta còn quá trẻ, ngây thơ mà lạc quan, tưởng chỉ cần rời khỏi kinh thành là có thể tự do.
Nhưng những gia tộc lớn nào có thể đơn giản như vậy?
Tay mắt khắp nơi, hành tung của ta sớm đã bị giám sát.
Đêm đó, ta còn chưa ra khỏi phủ, đã bị người trói lại, ném vào từ đường của Tần gia.
Từ bóng tối, Thịnh Hoài An bước ra, nửa cười nửa không nhìn phụ thân ta:
“Nhạc phụ đại nhân, Tần tiểu thư xin giao cho ngài trông giữ. Còn tên nô tài ngu xuẩn kia, ta sẽ dẫn người đi xử lý.”
Ta bị giam suốt một đêm trong từ đường.
Sáng hôm sau, mọi chuyện đã kết thúc.
Nghe nói đêm qua có người ngã xuống hồ Lan Khê, sống c.h.ế.t không rõ.
Ta lập tức chạy đến nhà Hạ Tầm, lần này phụ thân không ngăn ta.
Ông nói, Hạ Tầm bị thương nặng rồi ngã xuống nước, e là không thể sống sót.
Nhà hắn chỉ còn một phụ nhân là mẫu thân hắn.
Mắt mù một bên, thấy ta đến lại mừng rỡ đón:
“Tiểu thư đến rồi à?”
Ngay sau đó, nỗi lo hiện rõ trên khuôn mặt bà:
“Có phải A Tầm nhà ta làm sai chuyện gì không?”
“Không có.”
Ta khẽ đáp:
“Hắn… rất tốt.”
“Hắn thay ta đi xa là một số chuyện, nhất thời chưa thể trở về.”
Từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng cầu xin phụ thân điều gì.
Nhưng ngày hôm đó, ta quỳ xuống trước mặt ông, dập đầu một cái.
Ta nói ta muốn giúp đỡ cho mẫu thân Hạ Tầm đến cuối đời.
Phụ thân nhìn ta thật lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đáp ứng.