Ta cho người chăm sóc bà thật chu đáo.
Có lẽ bà mắc bệnh đã lâu, cũng có lẽ do nỗi nhớ con khắc khoải, thương tâm dồn nén, cuối cùng khiến thân thể cũng chẳng chống đỡ nổi.
Sức khỏe của bà mỗi ngày một suy yếu.
Đến cuối năm thứ hai kể từ ngày Hạ Tầm mất tích, bà ra đi trong một đêm yên tĩnh.
Hôn sự giữa ta và Thịnh Hoài An, cuối cùng cũng tan vỡ.
Thịnh Hoài An làm không ít điều ác, năm ấy hắn ức hiếp, bức hại bao nhiêu nữ tử, kể mãi không hết.
Vì vậy, kẻ oán hận hắn cũng rất nhiều.
Năm ấy, sau một lần uống rượu tại Xuân Phong Lâu, hắn bị người ta âm thầm hạ độc thủ, thương tổn đến tận căn nguyên. Từ đó về sau… chỉ còn là một hoạn quan không trọn vẹn.
Hôn sự đương nhiên cũng không thể tiếp tục.
Hôm giải trừ hôn ước, ta đốt pháo hoa trong phủ.
Qua từng đóa pháo hoa rực rỡ lộng lẫy, ta thấy rõ sắc mặt âm trầm của phụ thân.
Cuối cùng ta không nhịn được, bước đến chất vấn:
“Phụ thân, người thật sự muốn gả con cho tên súc sinh như vậy, thì mới hài lòng sao?”
“Hạnh phúc của con trong mắt người không hề quan trọng, người chỉ để tâm đến chuyện môn đăng hộ đối thôi, có phải không?”
Ánh mắt phụ thân đầy sự phức tạp.
Hồi lâu, ông thở dài một hơi.
Rồi chậm rãi nói:
“Điều ta xem trọng nhất, là tính mạng của con.”
“Thịnh Hoài An tuy là phường đốn mạt, nhưng phủ Thừa Dương Hầu căn cơ vững chắc, không dính vào các đảng phái trong triều, bọn họ lại có kim bài miễn tử của tiên đế ban xuống năm xưa.”
“Chỉ cần con gả vào đó, bất kể sau này Tần phủ có ra sao, cũng sẽ không liên lụy đến con.”
“Con… có thể sống yên ổn.”
Ta ngây ngẩn nhìn ông, không thốt nên lời.
Những năm đó, tranh chấp giữa Ung vương và Thái tử ngày một gay gắt.
Bất kể từ việc muốn thu phục triều thần, bồi dưỡng thế lực, mưu đồ đại sự đều không thể thiếu ngân lượng.
Vậy nên phụ thân ta, Hộ bộ Thượng thư, trở thành mục tiêu tranh giành của cả hai phe.
Phụ thân không muốn can dự vào tranh đoạt giữa các đảng phái, nhưng người cũng hiểu rõ nếu không chọn bên nào, thì rất nhanh sẽ bị thay thế, để người khác chen chân vào.
Ông cố giữ cân bằng, đối đãi khéo léo với cả hai bên.
Nhưng dẫu có khéo đến mấy, cũng khó tránh nghi kỵ.
Cuối cùng, vẫn dẫn đến đại họa.
Việc Tần phủ sụp đổ là lẽ tất nhiên.
Chỉ một quyển sổ sách không rõ thật giả, liền khiến phụ thân bị gán tội tham ô, lạm quyền...
Tội danh này trời cũng khó cứu.
…
Gần đây, Hạ phủ u ám hẳn đi.
Chỉ vì chủ nhân của Hạ phủ – Hạ Tầm sắc mặt âm trầm suốt ngày, khiến đám hạ nhân cũng nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời.
Sau khi ta khỏi bệnh, Hạ Tầm chưa từng bước vào chỗ ta thêm lần nào.
Mấy nha hoàn trong phủ cũng không còn khinh thường ta nữa, trái lại họ hầu hạ, cung kính ta như với chủ nhân thực thụ của mình.
Ngày qua ngày lặng lẽ trôi, đến một buổi sớm nọ, ta phát hiện vườn sau đã trổ đầy hoa lê.
Trắng muốt, thanh khiết, đẹp đến mê người.
Ta gọi một nha hoàn đang quét sân lại:
“Hạ tướng quân đâu rồi?”
“Ngài ấy đang ở quân doanh, chắc phải chạng vạng mới hồi phủ.”
Ta gật đầu:
“Làm phiền ngươi chuyển lời, nói ta muốn gặp ngài ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Hạ Tầm đến nhanh hơn ta tưởng.
Mặt trời còn chưa lặn, hắn đã bước vào sân.
Ta đang ngồi dưới gốc lê, ngẩng đầu ngắm hoa trắng khắp cành.
“Nàng tìm ta?”
Hắn đứng cách ta ba bước, giọng trầm thấp.
Ánh nắng xuyên qua tầng tầng hoa mỏng, rọi lên khuôn mặt hắn, khiến vết sẹo ngay mắt càng thêm dữ tợn.
Nhưng ta lại thấy, vết sẹo ấy… đẹp hơn tất cả những công tử trát phấn tô son nơi kinh thành.
“Ừm.”
Ta chỉ vào bàn đá trước mặt:
“Cùng ta… dùng một bữa cơm, được không?”
Hạ Tầm nhíu mày, ánh mắt lướt qua rượu và món ăn, cuối cùng dừng lại nơi ta.
“Nàng lại muốn làm gì?”
“Sợ ta hạ độc à?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta bật cười, tự rót một chén, uống cạn trong một hơi:
“Giờ Hạ tướng quân quyền cao chức trọng, ta chỉ là một hạ nhân, nào dám mạo phạm.”
Hắn trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện.
Ta châm rượu cho hắn:
“Vẫn chưa chúc mừng ngươi, nghe nói ngươi và Bạch cô nương sắp thành hôn rồi. Chúc mừng.”
Ly rượu khẽ vang lên tiếng rạn nứt nơi đầu ngón tay hắn.
“Nàng gọi ta đến… chỉ để nói mấy lời này?”
Ta gắp một đũa thức ăn đặt vào bát hắn, nhẹ giọng:
“Nghe nói ngươi từng trọng thương, Bạch gia đem linh dược gia truyền ra cứu mạng ngươi, lại còn đem thiên kim nhà họ gả cho ngươi. Hẳn là vô cùng coi trọng ngươi.”
“Hạ Tầm, nay ngươi tiền đồ rộng mở.”
“Hà tất… vẫn mãi cố chấp không buông bỏ ta?”
Hạ Tầm bỗng đứng phắt dậy, ghế đá bị hắn xô ngã, phát ra tiếng va chạm trầm đục.
“Tần Phong Hòa!”
Hắn nghiến răng gọi tên ta:
“Nàng cố ý nói mấy lời này để chọc giận ta phải không?!”
“Ta với Bạch Tình Sương chẳng qua là một cuộc giao dịch, không hề có chút tình ý nào!”
“Năm ấy Bạch gia vướng vào tranh đấu giang hồ, gia chủ Bạch gia cầu viện khắp nơi, rồi sau đó mới cứu ta một mạng. Mà Bạch Tình Sương là huyết mạch còn sót lại của Bạch gia, họ nhờ ta chăm sóc, nên ta mới dùng danh nghĩa hôn ước đưa nàng ta về bên người.”
“Một khi Bạch gia tai qua nạn khỏi, hôn ước này… tất nhiên cũng vô hiệu!”
Ta im lặng lắng nghe.
Chờ hắn trút hết tâm tình, mới chậm rãi mở lời:
“Nhưng… tình cảm nàng dành cho ngươi, là thật.”
Sắc mặt Hạ Tầm mỗi lúc một khó coi.
Hắn cúi người, chống tay lên bàn đá, khoảng cách giữa ta và hắn gần trong gang tấc.
“Rốt cuộc nàng muốn nói gì?”
Ta cụp mắt, nhìn chén rượu bạch ngọc trước mặt.
Khẽ thốt:
“Ta muốn nói, gặp được người thật tâm với mình là chuyện chẳng dễ dàng… Hạ Tầm, lần này đừng để vụt mất nữa.”
“Còn nữa… xin lỗi.”
Thân thể hắn chợt khựng lại.
“Xin lỗi… năm đó ta đã không thể cùng ngươi rời đi.”