Phóng Viên Nghe Được Tiếng Lòng Giới Giải Trí

Chương 18: Đánh gãy tay chân nó



Tiêu Mai thở dài, xoa xoa thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi: "Cậu về đi, xin nghỉ một tuần ở công ty. Tôi đã nói với phòng nhân sự rồi, họ sẽ không làm khó anh đâu."

Hàn Văn Đông thấy Tiêu Mai như vậy thì lo lắng, nhưng dù sao họ cũng chỉ là cấp trên và cấp dưới, lại thêm chuyện đấu đá trong giới thượng lưu, anh cũng không thể can thiệp. Vì vậy, anh gật đầu, cầm tiền lương rồi rời khỏi nhà Tiêu Mai.

Ra khỏi khu biệt thự, Hàn Văn Đông châm một điếu thuốc, trong lòng thầm đắc ý vì vừa nhận được ba tháng lương và một tuần nghỉ phép.

Đúng lúc đó, anh để ý thấy một chiếc xe van đen đỗ bên đường. Người lái xe đội mũ lưỡi trai, thỉnh thoảng liếc nhìn anh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, người lái xe vội quay đi, giả vờ không thấy.

"Có vấn đề!" Hàn Văn Đông cảm thấy bất an. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh phát ra ánh sáng đỏ, chiếu thẳng vào trán anh. Cơn đau nhói khiến anh khuỵu xuống.

"Cái điện thoại c.h.ế.t tiệt này bị sao vậy?" Hàn Văn Đông lẩm bẩm, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng một người đàn ông trong đầu: [Ha ha, không ngờ còn một thằng nữa ở đây. Lát nữa Cửu ca đưa Tiêu Mai ra, bắt luôn cả thằng nhãi ranh này.]

Hàn Văn Đông từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm người đàn ông trong chiếc xe van đen, từng bước tiến tới...

Sáng sớm, tại công ty của Hứa Chí Phi ở trung tâm thành phố.

Trong văn phòng, ông Lý và Hứa Chí Phi ngồi đối diện nhau. Hứa Chí Phi vẫn còn tức giận sau chuyện tối qua.

"Lý Phú Quý, ông xem ông tìm ai kìa? Con ngu đó dẫn cả cảnh sát đến, giờ bằng chứng bị chụp hết rồi, ông tính sao đây?" Hứa Chí Phi tức giận đập bàn, đổ hết trách nhiệm cho Lý Phú Quý.

Lý Phú Quý cúi đầu, không dám cãi: "Hứa đạo yên tâm. Đó là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ Hạ Linh Mạch cẩn thận. Giờ Hạ Linh Mạch bị xử lý rồi, chỉ còn lại tên phóng viên Hàn Văn Đông kia thôi."

Nghe đến tên Hàn Văn Đông, Hứa Chí Phi càng tức giận: "Chính là thằng đó! Tao phải đánh gãy tay chân nó! Nó dám đánh tao, hừ!"

Lý Phú Quý vội vàng phụ họa: "Vâng vâng vâng, thằng đó không biết trời cao đất dày, dám đắc tội Hứa đạo. Hứa đạo đừng nóng giận, chúng tôi sẽ bắt được nó thôi. Nhưng giờ có một chuyện quan trọng hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chuyện gì quan trọng hơn chuyện này?" Hứa Chí Phi lạnh lùng hỏi. 

Lý Phú Quý cười khổ: "Hứa đạo, chúng ta điều tra được rồi, Hàn Văn Đông là người của Tiêu Mai. Nghe nói Tiêu Mai đang giữ bằng chứng phạm pháp của anh."

Hứa Chí Phi im lặng, không biết nói gì. 

Lý Phú Quý liền nói tiếp: "Hứa đạo, chuyện này có lẽ do Tiêu Mai chỉ đạo. Anh biết Tiêu Mai là người của anh, tôi muốn động tay cũng phải nể mặt cô ta."

Hứa Chí Phi hừ lạnh: "Ý ông là tôi sợ Tiêu Mai? Đánh chó còn phải xem mặt chủ à?"

Lý Phú Quý vội lắc đầu: "Không không không, không phải vậy đâu Hứa đạo. Hứa đạo sao lại sợ Tiêu Mai được? Nhưng bằng chứng đã nằm trong tay Tiêu Mai rồi, xử lý Hàn Văn Đông cũng vô ích. Chi bằng chúng ta..."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Lý Phú Quý ngập ngừng. Hứa Chí Phi nhíu mày: "Ý ông là bắt luôn cả Tiêu Mai? Ép họ giao bằng chứng rồi diệt khẩu?"

Lý Phú Quý gật đầu: "Hứa đạo đoán đúng ý tôi. Nếu giờ không lấy lại bằng chứng, Tiêu Mai sẽ nắm thóp chúng ta. Đến lúc đó cô ta sẽ lật mặt anh. Chi bằng tôi cho người bắt cóc cả hai, tiêu hủy hết bằng chứng, như vậy sẽ không còn lo lắng gì nữa."

Hứa Chí Phi suy nghĩ, thấy cũng có lý. Nhất là khi nghĩ đến quan hệ giữa hai nhà, nếu Tiêu Mai có bằng chứng, anh sẽ không dám hé răng.

Nghĩ vậy, Hứa Chí Phi gật đầu: "Cứ làm như ông nói đi. Nhưng phải làm cho sạch sẽ, đừng làm hại đến người. Bối cảnh của Tiêu Mai không đơn giản đâu, hiểu chưa?"

Lý Phú Quý tươi cười: "Hứa đạo yên tâm. Chúng tôi sẽ không động đến cô Tiêu Mai đâu. Còn thằng Hàn Văn Đông kia, chúng tôi sẽ trừng trị thích đáng."

Hứa Chí Phi thở dài, xua tay: "Được rồi, trông cậy vào ông Lý đấy. Nếu chuyện này không xong, ông biết hậu quả thế nào rồi chứ?"

Lý Phú Quý vỗ ngực: "Hứa đạo, nếu không xong, tôi Lý mỗ này sẽ biến mất khỏi Hoa Thành."

Hứa Chí Phi cười lạnh: "Tốt, Lý Phú Quý, nhớ lời ông nói đấy."