Mặc Phi xuống xe ngựa, hỏi: “Tiểu tử Phương gia tên là gì? Mà bãi quẻ là tiết mục gì ?”
Thị vệ trả lời: “Tiểu tử Phương gia tên Thần, bình thường yêu thích giao hữu, quan hệ rộng khắp, bất kể là kinh luân quốc thuật*, là cầm kỳ thi họa, thậm chí là các loại kỳ kỹ phóng khoáng đều lướt qua, thực khách trong nhà đông đảo, tài năng dị thường. Một năm , theo một vị kì nhân học thuật bói toán, mới thông hiểu một chút bề ngoài, nhưng nhiều chuyện tính toán đều vô cùng chuẩn xác, về một thói quen, đó là hàng tháng đều ngoài tính toán ba quẻ. Hắn xem bói thu tiền, nhưng dùng đồ vật đặc biệt để trao đổi, hoặc là sách, hoặc là binh khí, chỉ cần thích, sẽ bói một quẻ cho vị , bằng thì sẽ cự tuyệt. Việc thể là một sự kiện ở Đế Phách, mà bói toán đều thanh danh lan xa, đáng tiếc vị sư phụ chỉ ở Đế Phách nửa năm lặng yên rời , ai phận của nọ.”
* Kinh luân quốc thuật: kinh sách và võ thuật thuyền thống.
Đến đây thì Mặc Phi hứng thú, thuận miệng : “Không thể thử một quẻ ?”
Thị vệ lập tức : “Nếu như công tử , thuộc hạ sẽ lập tức trở về uyển chuẩn một đồ vật cho công tử. Bình thường tiểu tử Phương gia sẽ thu thập đồ vật , đó sẽ lựa chọn ba để bói toán.”
“Không cần.” Mặc Phi chút nghĩ ngợi bèn cự tuyệt, “Tạm thời đến chuyện , chúng đến gần .”
“Công tử chờ một chút, thủ hạ chuẩn .” Nói xong, thị vệ bước vài bước chui đám , trong lầu các.
Không bao lâu, thị vệ , mang đám Mặc Phi tiến các từ cửa bên cạnh.
Chỗ trong lầu các tên là “Bạch Lộ Các”, là sản nghiệp của Phương gia, bình thường là lâu, cũng là nơi chiêu mộ thực khách.
Mặc Phi theo thị vệ một góc trong các, nơi gần với đại sảnh nhất, như cách nơi bãi quẻ sáu bước, mà gian ngoài sớm đầy khách nhân .
Tiểu nhị đưa bánh lên lui ngoài.
Mặc Phi để ý chính giữa hai cái bàn đặt sát , mặt bày ít đồ vật, thư sách, đồ đồng, đồ sơn mài, tượng điêu khắc gỗ, ngọc bội, v.v… đủ loại, vô cùng kì quặc.
Quả nhiên vị tiểu tử Phương gia quan hệ rộng khắp! Mặc Phi thầm trong lòng.
lúc , cửa lâu huyên náo một trận, chỉ thấy một thiếu niên vây quanh đang chậm rãi đến. Hắn mặc một y bào màu đỏ tía, ngọc bội rũ xuống, búi tóc bó gọn, dung mạo tuấn tú đáng yêu, ánh mắt linh động, tiếu dung khả cúc*, thật sự là một đứa nhỏ cho gặp yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
* Tiếu dung khả cúc: dáng xinh thể lượm lấy .
Tiểu tử Phương gia chào hỏi tới bên đài, lượt xem xét đồ vật bên , ít xung quanh cũng theo thưởng thức, thỉnh thoảng bình luận một phen. Nhìn thấy vật kì lạ, đều sợ hãi than, bộ trường diện tựa như một đại hội giám định và thưởng thức.
Như thế xem vị tiểu tử Phương gia bãi quẻ tán tụng, ngoại trừ mị lực của , sợ rằng đến chiêm ngưỡng các đồ vật chính là chỗ hấp dẫn .
“Công tử, ngài thật sự góp vui ?” Thị vệ thấp giọng hỏi.
Mặc Phi lẳng lặng tiểu hài tử thanh tú trong sảnh một hồi, đột nhiên nghĩ lẽ một vật thích hợp với , nhưng mà hiện tại kịp .
Nàng suy nghĩ, với thị vệ : “Ngươi chuẩn cho bút lông và giản thư, vài thứ.”
“Dạ.” Thị vệ lên tiếng ngoài.
Không bao lâu, đồ chuẩn đầy đủ, nhưng Mặc Phi vẫn vội , mà là phẩm hưng trí trò chuyện vui vẻ.
Cũng nàng tin chắc thể đạt một danh bói quẻ, nàng tham gia chỉ do vui vẻ nhất thời, mắt tay đồ vật nào, cũng ảnh hưởng tới cục.
Nhìn ở trong sảnh mang khí thế ngất trời bình luận, Mặc Phi cũng nhịn tiến lên ngắm nghía xem thế nào, rằng khảo cổ là chuyên ngành của nàng, nếu chạm một vật kì lạ, nàng thể động tâm cho ? Đáng tiếc tình cảnh mắt của nàng rõ ràng, phô trương quá mức cũng .
“Được, quẻ đầu tiên của hôm nay sẽ dành cho chủ nhân của đồ đồng khí .” Giọng trẻ con sáng sủa của tiểu tử Phương gia vang lên.
Trong đại sảnh lập tức ồn ào, hâm mộ , tán thành , trong đó vui sướng nhất đương nhiên chính là chủ nhân của đồ đồng khí .
Mặc Phi đưa mắt , lúc đó, trong tay Phương Thần là một chiếc chén nhỏ khắc thần thú, đế chén trạm tường vân, hình thần thú dọc theo mép chén, phong cách cổ xưa mà tinh xảo.
Mê Truyện Dịch