Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 191: Phù Đồ Nữ Tướng



“Đáng tiếc, nếu một bộ thì , “ Phương Thần mang vẻ mặt tiếc nuối, vẻ mặt xuất hiện khuôn mặt non nớt vui mừng của , ít xung quanh đều lộ nụ thiện.

Chủ nhân của đồ đồng khí : “Quả là đáng tiếc, bộ chén đồng thần thú mang điềm lành vốn bốn chiếc, khi chuyển nhà và đủ loại nguyên nhân, cuối cùng chỉ còn duy nhất chiếc .”

Phương Thần : “Tuy chỉ một chiếc, nhưng tiểu tử thích, là dùng nó để đổi một quẻ ! Tiên sinh hỏi chuyện gì?”

“Tại hạ bốn mươi lăm , cũng ngoại lệ, hỏi một chút tiền đồ.”

Phương Thần cũng nhiều, lấy từ trong chén năm đồng tiền, dùng thủ pháp cực nhanh xóc lên một chút, nhẹ nhàng tung , năm đồng tiền xoay tròn bàn một lát, khi dừng , Phương Thần lấy tay chỉ từng đồng tiền.

Mọi xung quanh đều gì, chỉ chờ kết quả.

Không bao lâu, Phương Thần mở miệng : “Gió thổi chớp giật, tiếng tăm vang xa, quý nhân tương trợ, lợi ở phương tây.”

“Giải thích cụ thể thế nào?”

“Có mới lợi, , cầu danh thì tổn tài, cầu tài thì tín nhiệm. Hữu phu huệ tâm, vật vấn nguyên cát. Hữu phu huệ ngã đức*.”

* Có lòng chí thành ân đức, thì chẳng cần hỏi, cũng là . Thiên hạ ai cũng tin đức ban ân huệ. (Nguồn: Đây)

Người hỏi như chút suy nghĩ, gật gật đầu.

“Có thể xin tiểu giảng giải thêm một chút ?” Mọi xung quanh đều hỏi.

“Bói toán chỉ một nửa, tự giải một nửa . Tuy rằng thế sự đường mòn của nó, nhưng thể đổi . Tiểu tử học xem bói, là giải hoặc hóa khốn*, chứ nhất mực theo trời.” Lần , ít đều tỏ vẻ đồng tình.

* Giải hoặc hóa khốn: giải đáp nghi hoặc, gạt bỏ trở ngại.

“Đa tạ tiểu ban thưởng quẻ.” Người hỏi thận trọng thi lễ với Phương Thần.

Phương Thần chỉ khẽ gật đầu, thản nhiên nhận lễ.

Mặc Phi lời của tiểu tử Phương gia , khó tưởng tượng đây chỉ là một đứa nhỏ mười một, mười hai tuổi. Khó trách coi là “Thần đồng”, quả nhiên là tầm thường. Bỏ tuổi qua một bên , nhất cử nhất động của , mỗi tiếng , hành động đều quy củ, phân nửa trưởng thành cũng bằng.

Thấy Phương Thần dường như chọn hai vật phẩm nữa, lúc Mặc Phi mới lấy giản thư , đề bút chấm mực, lên mặt : “Địch vũ cựu truyền danh, bồ quỳ giới bất khinh. Hoa phương bất mãn diện, la bạc cự chướng thanh. Ngự nhiệt hàm phong tế, lâm thu đái nguyệt minh. Đồng tâm như khả tặng, trì biểu hợp hoan tình.”

Tạm dịch:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Địch vũ [1] xưa truyền danh

Bồ quỳ [2] lớn nhẹ

Hương hoa lan tỏa

Màng mỏng nào giữ âm.

Mê Truyện Dịch

Ngậm gió thổi tan nhiệt

Gặp thu mang vầng trăng

Một lòng đến dâng tặng

Bày tỏ tình hân hoan.

[1] Địch vũ: Quạt lông.

[2] Bồ quỳ: một thứ cây lớn thường xanh, lá giống như lá móc lá cọ, dùng quạt.

Đây là bài thơ 《 Phiến 》của Lý Kiệu thời Đại Đường. , thứ Mặc Phi tặng chính là một chiếc quạt. Thời đại , đa quạt đều chế tác bằng lông chim, thuần túy chỉ dùng thứ để quạt mát, thỉnh thoảng cũng sẽ một cung nữ dùng những chiếc quạt lông xinh đồ trang sức, nhưng cũng thông dụng.

Mặc Phi tính dùng lụa và gỗ trúc để một chiếc quạt, đề thi họa* tao nhã lên mặt . So với quạt lụa, Mặc Phi càng thích quạt giấy hơn, nhưng mà hiện nay giấy thông dụng, cho dù là ở Chiếu Quốc, giấy vẫn chỉ lưu thông tại một thành thị phồn hoa. Cho nên, điều nàng nghĩ đến đầu tiên chính là quạt giấy, quạt chỉ là một vật dung tục, kết hợp nó với thi họa, khi đó mới chính thức thể hiện tính nghệ thuật.

* Thi họa: ở đây là vẽ tranh, đề thơ lên mặt .

Tiểu tử Phương gia thanh tú đáng yêu, cử chỉ tao nhã, nếu tay một chiếc quạt đặc biệt, sẽ thật sự phong nhã vô song. Lần đầu tiên Mặc Phi gặp một đứa nhỏ sớm thông tuệ đáng yêu như , nhịn cũng rục rịch một phen.

Viết thơ xong, quẻ thứ hai bên cũng giải nghĩa gần xong , Mặc Phi liền bảo thị vệ đưa bài thơ cho đứa nhỏ .

Phương Thần thấy một gã thị vệ tới, trong lòng hiếu kì, kết quả, đối phương kĩ bài thơ hai lượt thì chợt thị vệ : “Công tử nhà , nếu như tiểu nguyện ý bốc cho công tử một quẻ, bên sẽ đưa tới một lễ vật.”

Mọi xung quanh đều tò mò tiến lên , ít còn tiếng.

Một : “Xem ý thơ , hình như về cây quạt?”

“Ha ha.” Lại một , “Mùa thu mà tặng quạt? Quả thực kỳ lạ.”