Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 192: Phù Đồ Nữ Tướng



Không ít đều theo.

Vẻ mặt của thị vệ chút đổi, giống như sự châm biếm của , chỉ Phương Thần.

Phương Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, : “Tiểu tử cảm thấy chiếc quạt đến trong bài thơ của vị chỉ là quạt lông tầm thường.”

“Hử? Không quạt lông, chẳng lẽ là quạt hương bồ*? mà quạt đó cũng gì đặc biệt!” Mọi tò mò thôi.

* Quạt hương bồ: quạt bằng lá cây hương bồ.

Phương Thần : “Đây là đầu tiên tiểu tử gặp cách thức tặng đồ đặc biệt thế , thì theo phần suy nghĩ, tiểu tử cũng bói quẻ thứ ba cho vị .”

Mọi như thế, cũng hiểu việc quyết định .

Lúc thị vệ : “Vậy thì, xin tiểu dời bước tới gian cách bên bói quẻ cho công tử nhà .”

“Công tử nhà ngươi là phương nào?” Có lập tức , “Ngạo khí lớn quá đấy?”

Mê Truyện Dịch

“Thân phận khác biệt.” Thị vệ thản nhiên một câu như .

Mọi nhất thời lặng im, đó mang theo vẻ mặt kinh dị mà nghị luận. , từ đến nay, phần lớn những khen ngợi tiểu tử Phương gia đều là dân thường, phận thể tham dự hoạt động như ? Huống chi tiểu tử Phương gia cũng mới chỉ là một tiểu hài tử, mặc dù của cải nhiều, nhưng nhà quan , ở trong mắt quý tộc thế gia, thật sự đáng giá nhắc tới.

Mà nay giọng điệu của thị vệ, chỉ sợ lai lịch vị chủ nhân của bài thơ nhỏ, như sợ rằng vật mang tặng cũng vật tầm thường.

Mọi càng thêm tò mò, hận thể lập tức vạch trần đáp án.

Tiểu tử Phương gia cáo tội với theo thị vệ đến gian cách bên phía Mặc Phi.

Có còn gọi to phía : “Tiểu , lúc nhớ cho chúng chiêm ngưỡng vật nhé!”

Phương Thần đáp biến mất ở phía màn cách gian.

Khi Phương Thần theo thị vệ tiến đến bức màn, ánh mắt đầu tiên thấy một nam tử ngay ngắn bên cửa sổ, dung mạo tuấn tú, mắt phượng giương lên, đặc biệt nhất là mái tóc ngắn lanh lẹ, phá lệ bắt mắt.

Tóc ngắn, mắt phượng?

Trong mắt Phương Thần lóe lên tia sáng, hành lễ : “Tiểu tử Phương Thần bái kiến đại nhân.”

“Không cần đa lễ, !” Mặc Phi khoát tay áo với Phương Thần.

Tiểu hài nhi cũng khách khí, đáp lễ xong thản nhiên xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vừa tới quý địa tên của thần đồng Phương gia, cảm thấy tò mò, cố ý thơ dẫn tới đây, hi vọng thể kết giao một phen.”

“Thần đồng chỉ là do các chư vị trưởng giả ưu ái tiểu tử thôi, tiểu tử dám tự xưng như .” Phương Thần , “Không đại nhân xưng hô thế nào? Có tiện báo tính danh ?”

“Có gì mà tiện, kẻ hèn Phù Đồ.” Mặc Phi rót cho Phương Thần.

“Phù Đồ?” Phương Thần trừng mắt , , “Tiểu tử Chiếu Quốc một vị thượng khanh cũng mang tên , định lương pháp, cứu tế bách tính, tạo giấy Tuyên Thành, biên soạn Tứ Khố, văn nhân tôn danh phong nhã là ‘Mặc Quân’, đại nhân quan hệ gì với ?”

“Tiểu hài tử, cần thử , cho dù thì tạm thời cũng sẽ đề cập tới, bằng hãy đoán cho một quẻ , thế nào?” Mặc Phi từ chối cho ý kiến, .

“Bói toán vội, tiểu tử cảm thấy hứng thú với đồ vật trong bài thơ của , chẳng thể để tiểu tử chiêm ngưỡng ?”

Đứa bé vẻ dễ bắt nạt đây mà!

Mặc Phi : “Hôm nay cấp bách, cho nên kịp chuẩn .”

“Đại nhân, lừa gạt tiểu hài tử là !”

“Tuy hiện tại , nhưng tất sẽ nuốt lời, ba ngày sẽ đưa đến.”

“Ừm, .” Phương Thần nhún nhún vai , “Hôm nay sẽ phá lệ vì đại nhân , bói quẻ sẽ nhận lễ .” “Không đại nhân cầu chuyện gì?” Phương Thần lấy đồng tiền hỏi.

“Ta chuyện của chuyển biến gì .”

“Hiểu .” Phương Thần thu vẻ tươi , đùa nghịch đồng tiền tay.

Mặc Phi uống tiểu hài tử .

Chỉ qua một lát, Phương Thần xếp tiền thành một hàng, ngẩng đầu về phía Mặc Phi.

Mặc Phi quẻ tượng hiển.

Ai ngờ Phương Thần : “Giải quẻ phức tạp, tiểu tử thể chỉ cho ?”

Mặc Phi sửng sốt, đó với hai gã thị vệ phía : “Các ngươi ngoài !”

Thị vệ hai mặt , di động bước chân.

Mặc Phi lạnh lùng : “Trước đều hộ vệ, còn lo lắng cái gì?”

Lúc Thị vệ mới lui ngoài. Phương Thần vài tiếng, : “Chuyện mà đại nhân cầu, quẻ kết quả .”