Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 256: Phù Đồ Nữ Tướng



Một đám của tộc Liệt Ưng đều rộ lên.

Mọi trong bộ tộc cũng đều đổ mồ hôi tay, khẩn trương đến nên cái gì.

lúc , chợt thấy Mặc Phi thở dài một thật sâu, đó dùng giọng trong trẻo : “Khổ nạn đến, tâm khó an, địa ngục thì ai địa ngục.”

Đã đường lui, thì hãy dũng cảm tiến tới! Nàng tình nguyện nén chịu vạn khổ, cũng nguyện thế nhân nhạo báng. Để cho nàng xem xem, rốt cuộc thì nghị lực của thể vượt qua khảo nghiệm . Bất kể thành bại, ít nhất nàng cũng dũng cảm tới.

Nói xong, đôi chân trần của Mặc Phi kiên định đạp lên đoạn đường treo nóng bỏng…

Mọi trong bộ tộc nín thở Mặc Phi đạp bước đầu tiên, một loạt tiếng xèo xèo khiến cho lòng run sợ.

Bước thứ hai, bàn chân sự nóng bỏng của đường treo là cháy da thịt.

Bước thứ ba, Mặc Phi phần lung lay sắp đổ…

Nàng đánh giá quá cao nghị lực của bản , chỉ vài bước mà nàng thể kiên trì thêm nữa, đau đớn dữ dội khiến nàng gần như hôn mê, mồ hôi trộn lẫn nước mắt lăn xuống ngừng, đôi môi gần như cắn nát, ngón tay cuộn chặt hai lòng bàn tay.

Khó trách Khảm Lạc trưởng lão lựa chọn con đường chịu chết, loại đau đớn quả nhiên một bình thường thể chịu đựng .

Trong tầm mắt mơ hồ, con đường treo ngắn ngủi phảng phất như điểm cuối, ngọn lửa hừng hực giống như ma quỷ, gào tấn công về phía nàng.

Tất cả thứ xung quanh đều trôi xa, trái tim của Mặc Phi chìm nổi giữa tỉnh táo và mơ hồ, hai chân rách da nát thịt tựa như còn là của bản , chỉ di chuyển cứng ngắc.

Bỏ cuộc ! Mặc Phi, ngươi vượt qua .

Nhảy khỏi con đường , dù ngã gãy cổ cũng hơn là chịu hành hạ, bỏ cuộc …

Không, .

Mê Truyện Dịch

Có kiên trì nữa cũng chỉ tăng thêm đau đớn, ngươi sẽ tới điểm cuối cùng…

Không, .

Người của bộ tộc nào quan hệ gì với ngươi ? Cứu bọn họ thì ích lợi gì cho ngươi chứ? Ngươi tận tình tận nghĩa …

Không, thể bỏ dở giữa chừng, kiên trì thêm chút nữa, kiến trì thêm chút nữa là qua …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn! Ngươi tự cho là thánh nhân ?

À, thánh nhân, , cũng sợ hãi, lùi bước, yếu đuối, .

Cho nên đừng ép buộc bản nữa, nhảy khỏi đường treo, rời xa đau đớn, sẽ ai oán trách ngươi…

Nhảy khỏi đường treo, nhảy khỏi đường treo…

Mặc Phi nhắm mắt, nước mắt khẽ rơi xuống, con đường phía một màn sương trắng che mờ.

Thầy, Mặc Phi kiên trì nổi nữa, mỗi bước đều là sự đau đớn tê liệt thấu tận tâm can.

Vì con tạo loại cực hình tàn nhẫn như ?

Xin , lẽ nàng sẽ khiến thất vọng …

Ngay khi Mặc Phi sắp ngất xỉu, một giọng vang lên trong đầu nàng: nhất niệm ngu tức bàn nhược tuyệt, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh*.

* Một niệm ngu (chấp thật) thì Bát Nhã tuyệt, một niệm trí huệ thì Bát Nhã sanh. Câu thuộc “Phẩm Bát Nhã thứ hai” của “Pháp bảo đàn kinh” do Tỳ Kheo Thích Duy Lực dịch và lược giải.

Sau đó một luồng thở lạnh lẽo tràn từ trong Ngọc Phù, giống như một dòng nước mát vỗ về thể xác và tinh thần của nàng, xoa dịu đau đớn nàng, ý thức vốn mơ hồ cũng nhờ đó mà hồi tỉnh …

Người tộc Liệt Ưng lúc đầu còn đang giễu cợt, thế nhưng theo từng bước, từng bước chân kiên định của Mặc Phi, bọn họ cũng dần dần yên tĩnh , lặng yên chăm chú nam tử đơn bạc bước gian nan đoạn đường treo. Dưới sự đau đớn đến thế mà vẫn kiên cường run sợ, thậm chí còn rên rỉ một tiếng nào, nếu như thấy mồ hôi của “Hắn” tuôn như suối, hàm răng cắn chặt, thể căng cứng, suýt chút nữa bọn họ cho rằng cảm giác đau.

“Tiên sinh.” Dư Sơ hô một tiếng, dập đầu khẩn cầu, “Ông trời ở cao, cầu xin hãy trợ giúp vượt qua cửa ải khó khăn .”

Bảo Tôn cũng quỳ rạp xuống đất: “Cầu xin ông trời phù hộ!”

Sau đó lấy hai trung tâm, những của bộ tộc ở xung quanh cũng lượt run rẩy quỳ xuống, dập đầu liên tục: “Cầu xin ông trời hãy phù hộ cho Phù Đồ đại nhân.”

Giữa Luyện đài, mấy nghìn đồng loạt quỳ lạy, thế như sóng triều, tầng tầng lớp lớp hướng về Mặc Phi nơi con đường lửa…

Lời cầu nguyện của bọn họ hóa thành một luồng sức mạnh thần kỳ, từng chút, tứng chút kích thích Ngọc Phù, Ngọc Phù vốn ảm đạm tỏa ánh hào quang, thành công kêu gọi ý thức của Mặc Phi trở .

Hóa Ngọc Phù chờ đợi thứ . Trong lòng Mặc Phi sáng tỏ, như luyện sắt loại bỏ chất cặn thành đồ dùng thì đồ dùng tinh hảo; học Ðạo từ bỏ tâm cấu nhiễm thì hạnh liền thanh tịnh *.