Không bao lâu, mấy dẫn mười vị quý nhân đến chỗ , nhóm tài sĩ còn đang đàm tiếu lập tức đều trở bên cạnh Chủ công của , nếu vị Chủ công tới hoặc những dựa thanh danh của chính thì sẽ ở vị trí phía .
“Đại vương tử, Nhị vương tử đến.” Tiếng cao giọng hô.
Tiếng hô vang lên, trong sảnh nhất thời an tĩnh , đều chắp tay nghênh đón chủ tử.
Ngoài cửa từ từ mấy , dẫn đầu là một thần thái tuấn lãng, cẩm y cao quý, mỉm ôn hòa, chậm rãi tiến lên trong cái chăm chú của .
Nam tử theo sát cũng mặc trang phục hoa lệ, chỉ kém hơn vài phần ôn hòa so với , nhiều hơn vài phần tùy tiện, mặt lộ vẻ khí bức , nở nụ trào phúng như như .
Phía cùng là vài vị văn sĩ, bọn họ theo hai vị vương tử, đều tự xuống.
Đại vương tử Lệ Thần xung quanh một vòng, mở miệng : “Chư vị, xin hãy xuống.”
Lúc mới thẳng ngay ngắn.
“Hôm nay là một Tài sĩ luận hội mới, nhớ , các danh sĩ tranh luận phong thái hơn , đưa cao luận khiến tỉnh ngộ, bổn vương lợi nhiều. Hi vọng luận hội sẽ hơn , thể hiện hết tài hoa của chư vị.”
Mọi đều khiêm tốn phụ họa.
Sau khi khách sáo lẫn , Lệ Thần : “Lần vẫn bốn đề như cũ, đề thứ nhất là…”
Lời còn dứt, một hầu vội vàng tiến bẩm báo: “Điện, điện hạ, Nhung Trăn vương đến.”
“Vu Việt đến đây?” Trong mắt Lệ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, trong sảnh cũng nhỏ giọng nghị luận, ai cũng ngờ quỷ tướng bất bại Vu Việt sẽ đến nơi , rằng cho tới bây giờ, vị đại tôn từng tham gia loại đại hội như !
Sau khi kinh ngạc, trong lòng Lệ Thần vui vẻ, lập tức cho mời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà Nhị vương tử Lệ Kiêu ở một bên thì sắc mặt đổi, kinh nghi chắc chắn dâng lên trong lòng.
Vu Việt mặc một trường bào xanh đậm thêu tỉ mỉ, đeo thắt lưng hoa văn vảy cá đỏ thẫm viền vàng, uyên bác mà thoải mái, mặc dù mang trang phục văn nhân quý phái, nhưng long hành hổ bộ*, khí thế sát nhân, ánh mắt lạnh thấu xương như đao, cho dù lộ vẻ hung hãn cũng cho động tác sợ hãi, chỉ mới tiến gần đại sảnh, nín thở theo bản năng.
* Long hành hổ bộ: ý chỉ tư thế oai hùng.
Mặc dù khiếp sợ uy thế của Vu Việt, nhưng thực kỳ dị, ánh mắt vẫn chú ý tới nam tử phía Vu Việt, thực sự là “Hắn” quá đặc biệt, một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng, đôi mắt phượng thanh tú, tướng mạo tuấn tú, làn da giống như ngà voi, hiện sáng rọi, mặc y phục văn sĩ nhạt màu, cả mang theo một loại khí chất trong vắt như gió xuân, cùng với sát khí dày đặc của Vu Việt mà hình thành một sự đối lập mãnh liệt, một như hắc thạch, một như thanh vân, hai bất đồng như cùng một chỗ, hài hòa đến bất ngờ.
“Đại điện hạ, Nhị điện hạ mạnh khỏe.” Vu Việt thẳng, hành lễ.
Đại vương tử Lệ Thần khoái trá : “Vu thể đến đây, quả thực khiến cho vi kinh hỉ vạn phần, , bố trí bàn.”
Người một bên lập tức đặt thêm một bộ bàn sát cạnh Đại vương tử.
Vu Việt đang xuống, ai ngờ một giọng bỗng vang lên: “Vu , mang đến quả nhiên tầm thường, ngay cả hành lễ cũng kỳ lạ như .”
Người dám xoi mói chuyện lúc , ngoại trừ Đại vương tử thì chỉ Nhị vương tử Lệ Kiêu. “Vị công tử phía trông lạ, đầu tiên bái kiến mà ngay cả quỳ lễ cũng ? Hay là do “Hắn” để vương mắt?”
Vu Việt , ngay cả vẻ mặt cũng biến hóa, chỉ thản nhiên với Lệ Kiêu: “Không bằng Nhị điện hạ trực tiếp chất vấn ‘Hắn’ .” Nói xong cũng quan tâm đến phía , thẳng đến chỗ .
Tất cả ở đây đều cảm thấy chút lạnh buốt, thầm nghĩ khó trách nhân tài trong phủ Vu Việt thưa thớt, một chủ tử mặc kệ sống c.h.ế.t của thuộc hạ như , ai theo đây!
Mà Lệ Kiêu, rốt cuộc dám thực sự khiêu khích Vu Việt, chẳng qua tìm cái cớ khiến Lệ Thần và Vu Việt hiềm khích mà thôi.
Hóa ở thời điểm chào hỏi, Mặc Phi chỉ khom chắp tay thi lễ như bình thường, thứ nhất là vì thực sự quỳ nổi, thứ hai là bởi vì nàng rằng theo chủ tử quyền cao chức trọng giống như Vu Việt, khi cùng bái kiến quý nhân, nàng thể bỏ qua quỳ lễ, đây là một loại cho phép ăn ý giữa các quý tộc.
Cho nên nàng cúi đầu như , vốn thể thuận lợi mà qua, nhưng Lô Ngôn bên nàng vô cùng thuần thục quỳ xuống, như một quỳ một , thấy cũng khó.
Mê Truyện Dịch