Đợi cho Vu Việt chuẩn dời bước xuống, Lô Ngôn đang quỳ mặt đất lập tức run rẩy lên theo, chỉ chừa một Mặc Phi.
Cái cũng thật là xui xẻo!
Đại vương tử liếc mắt Lệ Kiêu một cái, đó với Mặc Phi: “Vị , xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ Phù Đồ, là khách khanh của phủ Nhung Trăn.” Bị vây mắt bao như , trong lòng Mặc Phi chút yên, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, chuyện cũng nhanh chậm.
“Ồ? Khách khanh?” Lệ Thần hứng thú , “Trong phủ Vu xưa nay chọn nghiêm cẩn, Phù Đồ thể lọt mắt , hiển nhiên vô cùng xuất sắc, sở trưởng gì?”
“Phù Đồ hiểu ít ỏi, dám khoe khoang mặt chư vị tiền bối.”
Lệ Kiêu lạnh: “Mặc dù các hạ còn trẻ tuổi, nhưng dường như ngạo khí, dám gặp vương tộc mà quỳ, hiển nhiên điểm hơn , các hạ biểu diễn kì tài ngay tại đây nhỉ?”
Mặc Phi thản nhiên liếc mắt vị Nhị vương tử một cái, đáp lời, chỉ với Lệ Thần: “Xin hỏi Đại điện hạ, mục đích ngài tổ chức Tài sĩ luận hội là gì?”
Lệ Thần sửng sốt một chút, trả lời: “Cầu nhân tài.”
“Một khi như , xin cho phép Phù Đồ dùng một câu chuyện để đổi lấy việc quỳ lễ.”
“Ồ?” Lời , chỉ Lệ Thần, tất cả ở đây đều cảm thấy tò mò, trong lòng nhiều còn thầm nghĩ can đảm của thật nhỏ.
“Tiên sinh, mời , bổn vương sẽ chăm chú lắng .”
Mặc Phi hành lễ , đó mới từ từ tới: “Có một tên là Trương Mục Dương và một tên là Lý Mục Dương, chiều tối một ngày, khi bọn họ lùa đàn dê về nhà thì ngạc nhiên phát hiện, đầu dê của mỗi nhà đều nhiều hơn mười con, hóa một con dê núi theo đàn dê về nhà.”
“Người tên Trương Mục Dương nghĩ miếng thịt béo thì thể quăng . Vì thế đóng hàng rào chắc chắn, vây dê rừng chặt chẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người tên Lý Mục Dương thì nghĩ rằng, đối đãi với mấy con dê hơn một chút, lẽ sẽ thu hút thêm nhiều dê đến hơn. Vì thế cung cấp cho dê núi nhiều cỏ khô ngon.”
“Ngày hôm , tên Trương Mục Dương sợ dê núi chạy mất, cho nên chỉ thả dê nhà thảo nguyên. Mà tên Lý Mục Dương thì thả cả dê nhà và dê núi thảo nguyên. Đến tối, tên Lý Mục Dương mang về hơn mười đầu dê núi, mà tên Trương Mục Dương thì một đầu dê cũng .”
“Nhân tài khó dễ mất, xưa rằng: ‘Đại nhân đúng theo chuẩn mực, tiểu nhân đúng theo chuẩn mực, đây là thượng đẳng [1] quân chủ. Đại nhân đúng theo chuẩn mực, tiểu nhân chút đúng theo chuẩn mực, đây là trung đẳng [2] quân chủ. Đại nhân đúng theo chuẩn mực, cho dù tiểu nhân đúng, cũng cần xem nữa.*’ Người đại sự thì câu nệ tiểu tiết, cũng vì nhỏ mà mất lớn, ‘Cuồng phu như , thánh nhân lựa chọn thế nào’ cũng là một loại khí phách, chỉ cho nhân tài đủ tôn trọng và tự do mới thể nhận hồi báo lớn hơn. Điện hạ, cầu tài giống như khát nước , nhưng liệu ngài thể đến ‘Vì vì quý, bỏ qua hẹp hòi’ ?”
* Đoạn là bản tự dịch từ bản dịch nghĩa. Nguyên văn trích từ “Vương Chế” (王制) của Tuân Tử (荀子).
[1] Thượng đẳng: đẳng cấp cao nhất, ở đây chỉ những vị quân chủ .
[2] Trung đẳng: đẳng cấp ở giữa, ở đây chỉ những vị quân chủ bình thường.
“Vì vì quý, bỏ qua hẹp hòi” Đây là loại quyết đoán như thế nào? Giữa tràng nhất thời rơi trầm mặc, đều kinh ngạc về phía nam tử độc lập ở chính giữa , “Hắn” cũng dám đổi sắc mặt mà hỏi thẳng Vương tử như .
“Ha ha ha, câu chuyện của .” Sau một lúc lâu Lệ Thần mới to, “Bổn vương thụ giáo.”
“Như ,” Mặc Phi thản nhiên hỏi, “Câu chuyện thể đổi lấy một cái lễ quỳ ?”
Lệ Thần ý dạt dào “Hắn”: “Đương nhiên, Phù Đồ công tử tư cách quỳ. Không chỉ thế, bổn vương quyết định , , là từ nay về , khi Tài sĩ luận hội bắt đầu, bộ tài sĩ đều thể tạm miễn quỳ lễ, chỉ cần thẳng.”
Chúng tài sĩ thì vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, đều tạ ơn. Đây là may mắn của tất cả tài sĩ, đại biểu cho địa vị của nhân tài cao thêm một tầng, mà đổi là vì một câu chuyện của nào đó.
“Đại vương tử tài đức sáng suốt.”
Cuối cùng cũng đối phó . Mặc Phi bình yên xuống, vẫn còn căng thẳng, rốt cuộc cũng thể thả lỏng . Vốn dĩ còn khiêm tốn, ai ngờ trận trộm đồ, may mắn vị Đại vương tử quả nhiên là hiền lành, tài đức sáng suốt như trong lời đồn. Coi như nàng phản ứng nhanh, hóa giải việc bằng một câu chuyện, mà Lệ Thần thể nhanh chóng lợi dụng, nhân cơ hội chiếm hảo cảm của những tài sĩ còn , đây là bản lĩnh của .
Mê Truyện Dịch