Sau khi sắp xếp nơi ở cho Mặc Phi, Thẩm Bạc điều đến cho nàng một nam một nữ, hai hầu, một tên là “Duyệt Chi”, một tên là “Tích Chi”, cũng quá mười lăm, mười sáu tuổi, dáng dấp trắng trẻo đáng yêu, nhưng hiểu quy củ, thiếu sự hoạt bát sống động của trẻ nhỏ.
Có lẽ thời đại bồi dưỡng những như . Mặc Phi cũng chẳng thể gì, chỉ thể đợi chung sống lâu dài mà đổi dần dần, nàng để cho khúm núm mà đối đãi mỗi ngày, cũng giống như nàng khúm núm với khác .
Đợi đến giờ Tuất*, Duyệt Chi nhắc nhở nàng tham gia tụ hội, lúc , Mặc Phi nghỉ ngơi đầy đủ mới đến nơi tụ họp với tinh thần sung mãn.
* Giờ Tuất: từ 19h đến 21h.
Mê Truyện Dịch
Có lẽ Mặc Phi là cuối cùng đến trình diện, khi nàng tiến , ngay cả Vu Việt cũng ở ghế thủ tọa một lúc lâu. Đương nhiên bọn họ cũng cố ý đợi ai, chẳng qua đêm nay là đầu tiên Mặc Phi mắt, chậm chạp như thế khỏi ngạo mạn.
Thực Vu Việt để ý gì đến chuyện , cũng giới thiệu vô cùng ngắn gọn: “Vị là danh sĩ Phù Đồ đến từ Tiệm Hề, tự Mặc Tử, là thượng khanh của bổn vương.”
Tuy rằng Vu Việt qua nhưng đến bây giờ xác thực , trong lòng nghi hoặc mà bất mãn.
Một mở miệng hỏi: “Danh sĩ Tiệm Hề? Thuộc hạ bao giờ đến.”
Vu Việt thản nhiên nâng ly rượu, hề ý định tham gia với “Giao lưu ”.
“Tiên sinh là?”
Người nọ trả lời: “Tại hạ là khách khanh Mạnh Tuyền, ba năm đây mới đầu nhập môn hạ của Chủ công.”
Ồ, so sánh tư cách đó ?
Mặc Phi bình tĩnh : “Hóa là Mạnh Tuyền , kính trọng lâu.”
“Chẳng Phù Đồ công tử sở trường gì? Tại hạ tinh thông về thuật , mặc dù dám tự xưng là bậc thầy nhưng cũng coi là một nhân tài trong đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiên sinh tài giỏi.” Mặc Phi thản nhiên , “Tại hạ hiểu hạn hẹp, học ít tài hèn, dám so sánh cùng với chư vị tiền bối, thực sự gì để khoe khoang cả.”
“Phù Đồ là thượng khanh mà Chủ công thừa nhận, đừng nên tự coi nhẹ như thế.”
Lại là thượng khanh? Mặc Phi dùng tay nắm chặt tấm phù bài đang đeo hông, cần nghĩ cũng cái danh hiệu “Thượng khanh” địa vị tầm thường ở trong môn khách, vì lúc Vu Việt trao cho nàng cái danh hiệu ?
Trong lòng nghĩ như thế, Mặc Phi cũng định khoe khoang, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu: “Phù Đồ tự coi nhẹ , quả thực tài cán gì, xin chư vị thứ .”
Không nàng mau chóng vững ở nơi , chỉ là thứ nàng nhất hiện giờ là thăm dò mức độ tha thứ của Vu Việt đối với nàng. Từ thấy hành xử lãnh khốc Mặc Phi ý nghĩ , nàng lúc nào cũng sinh sống trong đề phòng, nàng thăm dò giới hạn của nam nhân . Còn về phần khác thì nàng sớm kế hoạch.
Nghe thấy Mặc Phi đáp một câu mặn nhạt như thế, chỉ Mạnh Tuyền mà những khác cũng đều lộ vẻ dị sắc, nhỏ giọng bàn tán.
Trong mắt Vu Việt cũng hiện lên chút nghi hoặc, nghiêng đầu liếc Mặc Phi. Sắc mặt của thiếu niên bình thản, suy nghĩ gì. Trong lòng Vu Việt khẽ d.a.o động: Để xem ngươi cái gì?
Thế nhưng trong lúc thảo luận Mặc Phi cũng tham dự chút nào, cứ như một ngoài cuộc.
Mọi thấy dung mạo của “Hắn” tú mỹ, còn Vu Việt coi trọng nên trong lòng vốn những suy đoán ái , điều Vu Việt bao giờ gần nam sắc, thì chắc thiếu niên chút bản lĩnh chứ, ai ngờ “Hắn” chẳng một lời, cũng thể hiện một chút tài trí với những dò xét “Hắn”. Cứ như , cái loại suy đoán mờ ám hiện lên chút manh mối, chỉ là ai dám biểu lộ ở mặt Vu Việt mà thôi.
Vu Việt yên lặng cân nhắc: rốt cuộc thiếu niên ý định gì? Nhóm môn hạ tài sĩ của gì khác với những ở tiệm Hề, bọn họ đều tài năng thực, học vấn thực, kính trọng tài, khinh bỉ ngu dốt, nếu Phù Đồ cứ thể hiện như thì chắc chắn sẽ những còn xa lánh và khinh thường. Đây là kết quả mà “Hắn” ?
Vu Việt uống cạn ly rượu, ngươi lời nào, thì tạm thời bổn vương cũng chẳng quan tâm.
Lần mắt đầu tiên của Mặc Phi để một ấn tượng ở trong chúng văn sĩ.
Mấy ngày , ban ngày thì Mặc Phi khỏi phủ dạo chơi, buổi tối sẽ tham dự tụ hội của chúng văn sĩ, chỉ điều nàng vẫn trả lời một vấn đề nào, trong nghị sự của Vu Việt cũng phát biểu ý kiến gì. Vậy mà hết tới khác, Vu Việt chẳng những xa cách, trái còn luôn mời “Hắn” uống chơi cờ. Vì thế trong lòng các chư vị tài sĩ đều khỏi nghi ngờ, càng thêm khinh thường Mặc Phi.