Người vốn chẳng tài sĩ gì cả, chẳng qua chỉ là một kẻ lấy sắc mê hoặc quân vương. Trong thời đại sĩ tộc nắm quyền thịnh hành một thời nuôi dưỡng nữ nô nam sủng, sưu tập, bình luận phẩm cấp cũng là một loại tiêu khiển, so bì phận, nhưng mà loại hành vi nhiều văn nhân xem thường. So sánh với Vu Việt thì trái , tác phong của đánh giá cao, tuy rằng ngoan tuyệt, thế nhưng dùng quyết đoán, lôi lệ phong hành*, sinh sống rèn luyện trong thượng tầng, gần nữ sắc cũng chìm đắm, đó chính là một chủ nhân vô cùng tiêu chuẩn trong lòng của .
* Lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội.
Có điều bây giờ xuất hiện một tên Phù Đồ, mặc dù ương ngạnh, thế nhưng sự tồn tại của “Hắn” sẽ mang đến ảnh hưởng cho danh tiếng của Vu Việt. Các quý tộc sợ hãi Vu Việt sẽ đều nghĩ rằng, nam nhân cường thế , chẳng cũng thích chơi trò nam sủng giống như bọn họ ? Chẳng qua là chơi sang hơn một chút, là một danh sĩ “Thượng khanh”.
Vì thế Bách Lý Mặc vẫn thường đề cập xa gần đến vấn đề của Mặc Phi, cho dù chỉ là thu hồi danh hiệu thượng khanh của “Hắn” cũng lắm ! Một nam sủng thượng khanh, đây là điều mà chúng văn sĩ thể dễ dàng tha thứ.
Tuy nhiên, thực đáng tiếc là Vu Việt chút xíu ý định xử lý nào, điều khiến cho nhiều đều tâm tình bất mãn.
“Rốt cuộc thì ngươi đang tính toán gì?” Vu Việt chơi cờ thản nhiên hỏi.
Cuối cùng hỏi ? Mặc Phi nắm lấy quân cờ một cái, trả lời: “Chủ công bất mãn với Phù Đồ ?”
“Nếu như bất mãn thì Phù Đồ sớm còn ở đây .”
“Phù Đồ… vẻ khiến cho danh tiếng của Chủ công hao tổn.” Mặc Phi hạ xuống một quân cờ, “Như thế, Chủ công trách tội Phù Đồ ?”
“Danh tiếng của bổn vương là từ g.i.ế.c chóc mà , bổn vương từng để ý đến sự nghi ngờ của những đó.” Chỉ là những đó đoán Phù Đồ là nam sủng của . Nam sủng? Vu Việt thiếu niên đang ở đối diện, vẫn yên lặng như nước, tinh khiết như ngọc, khi ở cạnh luôn luôn cảm giác như trong gió xuân. Nếu một nam sủng như , lẽ cũng tệ…
Vu Việt nheo mắt, kinh ngạc với ý nghĩ mới xuất hiện của chính .
“Vậy thì, cho dù khi Phù Đồ còn sống bao giờ hiến thêm một sách lược nào nữa, Chủ công cũng trách tội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừm, chỉ với nông thư mà Phù Đồ hiến lên cũng đáng để bổn vương nuôi ngươi cả đời .” Nuôi “Hắn” cả đời? Cách thực tệ. Vu Việt cảm thấy cái gì đó đúng lắm.
Mặc Phi cụp mắt, nàng an tâm , chút bóng ma lúc tiêu tan dấu vết. Nam nhân mắt , mặc dù bề ngoài lãnh khốc nhưng coi trọng nhân tài, luyến tiếc nhân tài, đối đãi vô cùng nhẫn nại với nhân tài. Mặc dù danh tiếng tổn hại nhưng cũng thể mà bỏ qua. Không vặn hỏi, tức giận, cũng tra hỏi nguyên nhân, thậm chí cũng giải thích gì với nghi hoặc của khác, qua một thời gian dài như mới nhẹ hỏi một câu “Có tính toán gì”.
Được , nàng sẽ chần chờ thêm nữa, nam nhân tin tưởng nàng, nàng cũng sẵn lòng dâng cho thành ý của .
Ngày hôm , khi thảo luận xong chính sự, Mặc Phi, vẫn đóng vai pho tượng lên ngoài ý liệu của , trong những ánh mắt chằm chằm, nàng xoay 90 độ hành đại lễ với Vu Việt, chậm rãi : “Chủ công, Phù Đồ một chuyện thỉnh cầu.”
“Nói .”
“Xin Chủ công cấp một tòa biệt viện sử dụng bên ngoài phủ và hơn mười hầu, để Phù Đồ thể tùy ý sai phái.”
Mọi ồ lên. Này… đây là một Kim ốc* độc lập ? Không cần lộ liễu như chứ! Lại còn thẳng trong phòng nghị sự nữa.
Mê Truyện Dịch
* Kim ốc: cái trong câu “Kim ốc tàng kiều”- nhà vàng cất giấu – Là một giai thoại trong lịch sử Trung Quốc.
Trong mắt Vu Việt cũng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cũng cự tuyệt: “Chuyện khó, nhưng mà Phù Đồ giải thích gì ?”
“Chủ công tin tưởng Phù Đồ, Phù Đồ thể hồi báo. Chỉ là, xin hãy cho phép Phù Đồ tạm thời giữ bí mật về tác dụng của tòa biệt viện . Một tháng Phù Đồ sẽ dâng lên Chủ công ba lễ vật lớn.”
Giao ước một tháng cho chúng môn khách trong phủ của Vu Việt đều kinh ngạc thôi, bọn họ tò mò Mặc Phi, chẳng việc gì thì thể lễ vật kinh . Sau khi Vu Việt giao cho “Hắn” một tòa biệt viện trống và mười mấy hầu, nhiều môn khách đều dò xét một phen, đáng tiếc đều chặn ở ngoài cửa, cho dù là Vu Việt, Mặc Phi cũng , trong vòng một tháng thể .