Những còn cũng đều phụ họa theo, trong quan niệm của bọn họ, địa vị phân biệt cấp bậc rõ ràng, tuyệt đối thể đánh đồng như . Cho dù là nhóm tài sĩ cũng phân rõ cao thấp, cũng giống như Mặc Phi, mặc dù là thượng khanh, thế nhưng xuất rõ ràng, ở trong mắt quý tộc cũng chỉ là một gã học trò nghèo. Môn hạ khách khanh của Vu Việt hoặc phú hoặc quý, những xuất nghèo khó chỉ dựa tài học hiếm gặp. Nguyên nhân là do phần lớnnhững dân thường sách, mời thầy giỏi, vì thế tạo nên cục diện “Đại tài giai quý sĩ, hàn môn vô thượng phẩm*”.
* Đại tài giai quý sĩ, hàn môn vô thượng phẩm: các văn sĩ tài năng đều xuất phú quý, mà những nghèo hèn thì ngoi lên .
Mặc Phi nhận thức điều , cho nên cũng định đến tư tưởng “Người bình đẳng” gì cả. Nàng cúi đầu ngón tay của , đột nhiên mở miệng : “Chủ công, thương pháp mới công bố mấy ngày ?”
Mọi sửng sốt, ngờ nàng bỗng chuyển đề tài.
Vu Việt gật đầu: “Đã sáu, bảy ngày.”
“Những thương nhân phản ứng gì?”
“Phần lớn là đồng ý.”
“Phù Đồ đoán, bọn họ chú ý nhiều tới quyền kinh doanh của mấy hạng mục hàng hóa ?”
“Hừ.” Vu Việt lạnh một tiếng.
Để thương pháp thể thi hành thuận lợi, Mặc Phi và các tài sĩ gộp , tra xét một mặt hàng chuyên doanh vốn nắm trong tay quan viên, chọn lựa từ đó mấy hạng mục để tiến hành đấu giá, trả giá cao sẽ đạt quyền kinh doanh trong mấy năm. Cái chẳng khác gì độc quyền, lợi nhuận trong đó thì cần . Trong đó quyền kinh doanh giấy là chú ý nhất.
Vì khi thương pháp ban , chỉ thương nhân ở Nhung Trăn lao nhao mà những thương nhân bên ngoài cũng bắt đầu rục rịch, tất nhiên bọn họ tư cách tham dự đấu giá, chỉ điều bọn họ vẫn còn cơ hội hợp tác với những trúng thầu.
“Phù Đồ hỏi những lời là ý gì? Cứ thẳng đừng ngại.” Bách Lý Mặc nhíu mày .
Mặc Phi một vòng xung quanh, thản nhiên : “Để đạt quyền kinh doanh, chắc chắn nhóm thương nhân sẽ hành động. Không mấy ngày gần đây, vị đại nhân nào mà khách khứa đến thăm hỏi nhà các vị tăng lên đáng kể ?”
Lời , sắc mặt của ít nhất gần một nửa trong thư phòng trở nên cứng đờ, trong đó thậm chí còn bao gồm cả Mạnh Tuyền đại nhân chuyên trách tài vụ.
Ánh sắc bén trong mắt Vu Việt lóe hiện, lẳng lặng trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chư vị đại nhân đừng hiểu lầm, Phù Đồ ý đó.” Sắc mặt Mặc Phi chút đổi.
Những còn liếc qua khóe mắt, cảm giác tự nhiên chất chồng trong lòng, cái còn gọi là “Không ý đó” ? Chắc chắn là cố ý!
Mặc Phi : “Ừm, kỳ thực gần đây Phù Đồ phần rảnh rỗi, thế mà hết đến khác chẳng ai đến thăm, nếu khách của chư vị đến nữa, bằng mời tất cả bọn họ đến chỗ của Phù Đồ , cũng để cho nơi ở của Phù Đồ thêm chút nhân khí*.”
* Nhân khí: dấu vết từng đến.
Vẻ mặt lập tức ngẩn , ngay cả dáng vẻ của Vu Việt dường như cũng giật giật.
“Lời của Phù Đồ là chơi, thực Phù Đồ vô cùng hiếu khách.” Mặc Phi còn thành thật , “Đương nhiên, chư vị đại nhân cũng cần để ý tới đề xuất của Phù Đồ, Phù Đồ ngại, thực sự ngại.”
Có thể đừng dùng vẻ mặt lạnh lùng mà “Không ngại” ?
“Có điều, nếu như Phù Đồ khách để tiếp đãi, chỉ thể thường xuyên ghé tới viện tử của chư vị phiền, khách khứa tới nhà chư vị, Phù Đồ sẽ ghi chép từng , để ngày sẽ mời đến nơi ở của Phù Đồ.”
Đây là uy ***** trắng trợn!
“Khụ, Phù Đồ nhiệt tình như , tin chắc rằng ‘Khách khứa’ của chúng đều vui lòng đến nơi ở của ngài .” Mạnh Tuyền mất tự nhiên .
“ đúng , Phù Đồ nổi tiếng Nhung Trăn, ai mà ngưỡng mộ ?” Những còn đều gật đầu.
“Quá khen.” Mặc Phi lạnh nhạt , “Vậy thì mấy ngày , Phù Đồ xin đợi để tiếp khách quý. Xin chư vị đại nhân hãy cẩn thận, Mấy ngày , Phù Đồ chỉ tiếp đãi khách ‘Quý’.”
Mê Truyện Dịch
“Được , chúng hiểu mà, hiểu mà.” Sắc mặt vô cùng kì dị, thậm chí khóe miệng của mấy cũng ngừng run run, đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Bách Lý Mặc nhíu mày, nhịn : “Chẳng đang thảo luận vấn đề thư xá ? Phù Đồ còn kiên trì thu nhận những cô nhi đó nữa ?”
Mọi thấy cuối cùng cũng chuyển đề tài trở , trong lòng khỏi thở phào nhẹ nhõm một .