Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 91: Phù Đồ Nữ Tướng



Từ đó, cuối cùng thì mấy tháng chính biến của Chiếu Quốc cũng chấm dứt, Lệ Cù sáu tuổi kế tục đế vị, mà Vu Việt thì trở thành Vương trung chi Vương*.

* Vương trung chi Vương: Vua của các vị vua.

Các văn sĩ học thức đều hiểu , thiên hạ của Lệ gia chỉ còn tồn tại danh nghĩa.

Sau khi Lệ Cù đăng cơ, Vu Việt chính thức nắm giữ triều chính, một mặt thì quét sạch dư đảng của Lệ Kiêu, một mặt thì mau chóng khôi phục trật tự của Vương đô. Trong cuộc chính biến , kỳ thật quốc lực của Chiếu Quốc vẫn tổn thất lớn, ít nhất thì thực lực của Vu Việt vẫn bảo tồn hảo. Ngoại trừ một ít của phái ủng hộ Quân Vương và phái trung lập, các đại thần còn trong triều đều nghiêng về phía . Vì thế, một các chính sách đều tiến hành thuận lợi, Chiếu Quốc cũng nhanh chóng khôi phục định.

“Đây là ba thành trì mà U Quốc dâng lên ?” Vu Việt xem bản đồ hỏi.

Giang Nhiễm trả lời: “ .”

Từ khi Nhị Vương Tử chết, đóng vai trò gián điệp ngầm cũng trở môn hạ của Vu Việt, chỉ điều tạm thời thích hợp để hiện , vẫn duy trì khiêm tốn như cũ.

Minh Hàn lạnh một tiếng.

Mê Truyện Dịch

Phù Đồ tò mò tiến lên , chỉ thấy bản đồ ba địa phương vẽ phác thảo, lượt là là “Tẩu Vĩnh”, ” “Lâu Thố”, “Quảng Huyền”, ba thành trì ở phía Tây Nam của Chiếu Quốc, cách một con sông lớn, xa biên giới hơn trăm dặm, còn vòng qua thành trì hiện nay đang thuộc quyền sở hữu của U Quốc.

Vu Việt nhíu mày : “Giang Nhiễm, vì lúc tiếp nhận mấy tòa thành trì ? Lệ Kiêu chút nghi ngờ nào ?”

Giang Nhiễm : “Lúc Nhị Vương Tử đều tự xử lý việc , đợi đến khi Giang Nhiễm thì kết cục định .”

Vu Việt hừ lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn.” Đương nhiên mắng Giang Nhiễm, mà là cái tên Lệ Kiêu dễ dàng vênh váo đắc ý . Tuy rằng chết, thế nhưng vẫn còn để một phiền toái như .

Minh Hàn sờ sờ cằm, híp mắt yên lặng một hồi, mới : “Ừm, U Quốc căn bản là vô tình đưa cho chúng những tòa thành .”

“Minh Hàn diệu kế gì ?” Vu Việt hỏi.

Minh Hàn thản nhiên : “Khẳng định là chúng thể mang ba thành trì trở về , nếu như thể, thì thu phục những thành trì gần đó của là , thống nhất quốc thổ thành một mảnh, vấn đề gì cũng thể giải quyết .”

Tất cả trong thư phòng đều về phía Minh Hàn.

Giang Nhiễm do dự : “Trước mắt, Chiếu Quốc trải qua chính biến, lòng dân định, bây giờ là lúc khôi phục , tùy tiện phát động chiến tranh vẻ !”

Minh Hàn thản nhiên : “Minh Hàn dám khẳng định, U Quốc sớm kế hoạch đoạt ba tòa thành trì .”

“Dựa điều gì mà như ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bởi vì hai vị Vương Tử đấu đá nội bộ, đối với U Quốc mà , đây chính là thời cơ để gây rối loạn, chắc bọn họ quốc lực của nước vẫn hao tổn, chỉ nhân cơ hội mà đục nước béo cò.”

Vu Việt lạnh: “Đây là do bọn chúng chết, so với Cảnh Quốc và Khánh Quốc, thực lực của U Quốc, bổn vương còn thèm để mắt.”

“Chủ công đừng khinh thường.” Minh Hàn , “U Quốc chiếm lĩnh nửa giang sơn của Ngu Quốc, lấy tác phong nhất quán*, đại đa tráng đinh** của Ngu Quốc đều khả năng sung quân đội, đến năng lực chiến đấu, chỉ sợ lượng hơn Chiếu Quốc nhiều .”

* Nhất quán: Trước như một.

** Tráng đinh: Thanh niên trai tráng khỏe mạnh.

“Tức là , trận cần đánh cũng ?” Vu Việt gõ bàn.

Minh Hàn “Ha ha”, gì.

Vu Việt bản đồ, trong ánh mắt xuất hiện ánh sáng xâu xa.

“Báo!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của thị vệ, “Vương, Sóc Vưu tướng quân trở .”

“Mau cho tiến .”

“Dạ.”

Không lâu , bóng dáng khỏe mạnh của Sóc Vưu xuất hiện ở ngoài cửa, sải bước tiến thư phòng, hành lễ : “Chủ công, thuộc hạ trở .”

“Sóc Vưu vất vả , chuyến thuận lợi ?” Vu Việt cho xuống, dò hỏi.

“May mắn nhục mệnh.” Sóc Vưu trả lời, “Tuy rằng bọn chúng cẩn thận, nhưng mà dù cũng quen thuộc địa hình bằng chúng , chỉ mới mấy ngày chúng chặn giết.”

“Làm lắm.” Vu Việt gật đầu.

Sóc Vưu sờ sờ đầu, : “Chỉ điều, nhóm kì lạ, quân trang tinh xảo chỉnh tề, giống như nhóm binh lính chạy tán loạn.

“Ồ?” Vu Việt hỏi, “Có mang sống về ?”

“Cái , còn một nào còn sống.”

Vu Việt dừng một chút, hỏi: “Còn điểm đáng ngờ nào khác ? Có xác định bọn họ là binh lính Ngu Quốc ?”