Tuy bản 《 Tứ Khố thư 》chân chính là báu vật của quốc gia, nhưng trong đó vẫn pha lẫn nhiều yếu tố chính trị, vì thống trị địa vị của , vua Càn Long tiến hành đả kích nghiêm khắc đối với cái gọi là “Học thuyết dị đoan”, thậm chí bóp méo một lượng lớn tài liệu lịch sử, khiến cho nhiều điển tịch trân quý tiêu hủy, cho nên Mặc Phi hi vọng ở bầu khí khá cởi mở ở thời đại xuất hiện tình huống như , cho 《Tứ Khố thư 》 mất ý nghĩa chân chính của nó.
Mọi ở đây đều lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Mặc Phi : “Phù Đồ chủ trương tự do ngôn luận, mặc dù thể tránh khỏi bàn luận cuồng vọng về triều chính hoặc là truyền bá lời lẽ sai trái, nhưng mà lợi lớn hơn hại, chúng lấy đó mà lắng ý kiến khắp nơi, lựa chọn điều mà theo, điều thì sửa đổi, còn đúng sai của nó, thì để cho hậu nhân họ bình luận. Như , điển tịch trân quý, cũng thể mất .”
Mọi xong đều bất giác nhận lý, Hướng Ất và Lô Khiêm lộ vẻ thụ giáo, hành một lễ với Mặc Phi.
Mặc Phi vội vàng dậy, hai , ai cũng thể xếp hàng gia gia* của nàng, nàng tôn kính còn kịp, dám nhận lễ ?
* Gia gia: Gọi cùng thế hệ hoặc ngang tuổi với ông nội.
Lúc , Bách Lý Mặc chỉ luôn lắng : “Phong thái của Phù Đồ, bình thường thể sánh , như , một chuyện, chắc chắn Phù Đồ sẽ hứng thú tham dự.”
“Là chuyện gì?” Mặc Phi tò mò hỏi.
“Là tác giả của hai bộ sách , giờ Mùi ngày mai, sẽ tiến hành biện học ở học đường, để quyết định xem ai sẽ tuyển chọn Tứ Khố.”
“Ồ?” Nghe như , Mặc Phi đúng là hứng thú .
Để lắng cuộc biện học ngày mai, Mặc Phi trở viện tử, cẩn thận xem thêm hai bộ sách 《 Pháp trị 》và 《 Minh nghĩa 》. Tác giả đầu tiên là Quy Tư, là Tuyên Hựu.
Đây là đại biểu của hai loại học phái học thuyết khác , một loại khuyến khích lấy “Pháp” lập quốc, nhấn mạnh quyền hành của nhà vua, giống như Pháp gia* khởi xướng “Phương thốn chi ky chính nhi thiên hạ trì, cố nhất ngôn chính nhi thiên hạ định, nhất ngôn ỷ nhi thiên hạ mỹ**“, quân vương “Ác pháp xử thế***“, lấy pháp quyết định việc, chuyên nắm giữ pháp luật trong tay.
* Pháp gia: Là một trong bốn trường phái triết lý ở thời Xuân Thu và thời Chiến Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
** Tự dịch: Chỉ một tấc vuông then chốt mà trị thiên hạ, cho nên một lời chính là định thiên hạ, một lời chính là rung chuyển thiên hạ.
*** Ác pháp xử thế: Nắm giữ pháp luật mà xử thiên hạ.
Mà 《 Minh nghĩa 》 tương phản, nó chủ trương nhân nghĩa lễ giáo, cho dù là thiện ác, đều thể lấy đạo đức để cảm hóa.
Nếu như quá mức ngang ngược, hống hách, thì quá mức lý tưởng hóa.
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi giống như thấy phiên bản học thuyết của Pháp gia cùng Nho gia ở dị thế, trong lòng khỏi chờ mong buổi biện học ngày mai, văn sĩ thời đại sẽ kiệt suất như thế nào?
“Công tử, đến trưa , bằng tửu lâu nghỉ chân một chút , thuận tiện ăn luôn chút gì đó.” Một hầu với thiếu niên nam tử ăn mặc cải trang đang phía .
Nam tử dừng chân , gật đầu, xoay tòa tửu lâu bên cạnh.
Hai lên lầu hai, tiểu nhị ngay lập tức tiến lên tiếp đón, hầu dặn dò vài tiếng hầu hạ nam tử xuống.
Ánh mắt nam tử chuyển xuống lầu, lẳng lặng đường phố rộn ràng yên bình, hầu cũng dám quấy rầy.
lúc , lầu truyền đến giọng của một nam tử, : “Trăm năm , khi Nghiệp Quốc mới thành lập lâu, dân chúng đói khổ, quốc gia lương thực tràn đầy mà cho phép mang cứu tế, chỉ tích trữ trong kho, tổn hại đến dân chúng, thậm chí còn tính toán vơ vét của cải trong thiên hạ, tự cho là giàu , xa hoa vô đạo, cho nên mới dẫn đến vong quốc. Phàm là những trị quốc, tích góp từng chút lòng , mà chỉ lương khố phong phú .”
“Lời đúng.” Một nam tử khác phụ họa “Cổ nhân rằng ‘Được dân chúng thì sẽ nước, mất dân chúng thì sẽ mất nước’. Người nắm giữ quốc gia, nếu thể cho trăm họ ấm no, ắt sẽ oán hận.”
Nghe cuộc đối thoại , nam tử lầu nghiêng đầu xuống phía , đa thực khách phía đều là văn nhân, tốp năm tốp ba, nhỏ giọng đàm luận, mà giọng chuyện của hai khá lớn, ít chú ý.
“Văn nhân Chiếu Quốc thể năng cố kỵ như thế ?” Người hầu nhịn , mở miệng .