“Không phải, Tây Tây, anh lựa chọn em, là bởi vì anh yêu em, anh đã nói rất nhiều lần, trong lòng anh chỉ có em.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Tây Du rất ít khi gọi tôi là phu nhân, tôi nhìn hắn, cảm thấy hắn giống hệt cha tôi, vừa nói yêu mẹ tôi, vừa phản bội bà.
Đêm đó tôi quên mất vì sao sau đó chúng tôi cãi nhau, chỉ nhớ giọng nói lạnh lùng của Chu Tây Du.
“Lúc trước không phải em hỏi anh thích cô ấy ở điểm nào sao? Có lẽ là cô ấy rất yêu anh. Tây Tây, nhưng em thì sao, anh không cảm nhận được em yêu anh, anh yêu em, em chịu, anh không yêu em, em cũng không hề phản ứng, giống như có anh hay không trong lòng em cũng không nổi lên một gợn sóng nào. Nếu như không phải Quý Hiểu Vi xuất hiện, anh thậm chí không cảm nhận được, trong lòng em anh chẳng có phân lượng nào cả.”
Hắn dường như đang giễu cợt: “Tây Tây, em muốn ly hôn với anh, là để ý quan hệ giữa anh và Quý Hiểu Vi, hay là người em thực sự thích đã trở lại, cho nên không thể chờ đợi được muốn rời khỏi anh.”
Hắn giơ tay, ôm tôi vào trong ngực, tựa đầu vào cổ tôi, giọng nói dịu dàng: “Tây Tây, tình cảm mấy chục năm của hai người, anh ta là người đàn ông đầu tiên em thích, anh biết, về điểm này, anh không sánh bằng anh ta. Nhưng Tây Tây so với việc em không yêu anh, anh càng sợ em rời xa anh.”
Tôi đẩy hắn ra, rũ mi mắt: “Chu Tây Du, tôi muốn ly hôn.”
Chỉ cần nhớ tới, hắn từng yêu Quý Hiểu Vi như vậy, tôi liền cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Chu Tây Du nói: “Mọi người đều có quá khứ, Tây Tây, em không thể vì anh từng thích người khác mà phủ quyết anh, điều này không công bằng với anh.”
Sau khi Quý Hiểu Vi ly hôn không được mấy ngày, chồng trước của cô ta liền vào tù vì tội danh g.i.ế.c người không thành. Đây là một vấn đề kỳ lạ, tôi đoán Chu Tây Du hẳn có liên quan đến chuyện này.
Có đôi khi tôi nghĩ, Chu Tây Du cân nhắc kỹ càng tương lai của cô ta nhưng hắn lại nói, đây không phải là yêu. Nhưng không hề nghi ngờ, Chu Tây Du cũng không hy vọng cô ta sống không tốt.
Tôi từ chức Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Chu thị, dùng một tuần để bàn giao xong công việc.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mấy năm nay sức khỏe cha tôi không tốt, dưới sự thỉnh cầu của ông, tôi trở về Lương thị tiếp nhận vị trí Tổng Giám đốc.
Lương thị là doanh nghiệp đã tồn tại trăm năm, hiện giờ đã sớm không bằng lúc trước, công tác giao nhận bận rộn, tôi thường làm việc đến khuya mới tan làm.
Nhưng mỗi lần tan làm, đều có thể nhìn thấy Chiếc Cayenne màu đen của Chu Tây Du dừng ở bên ngoài công ty. Có vẻ như hắn đã quên rằng chúng tôi đã cãi nhau rất to vào tuần trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhìn hắn, xoay người đi về phía một chiếc xe khác: “Nếu là vì chuyện ly hôn, có thể thảo luận chi tiết.”
Bây giờ đã là cuối thu, hắn mặc áo khoác màu đen, tựa vào cửa sổ xe, điếu thuốc trong tay sáng rực lửa, trong lúc khói mù tràn ngập, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Tây Tây, hình như em thật sự rất muốn ly hôn với anh, anh muốn biết vì sao, là bởi vì Quý Hiểu Vi sao, hay là Lục Hành Chu trở về, em không cần anh nữa, chẳng lẽ năm năm nay, em thật sự không thích anh chút nào sao?”
Tôi nghĩ, có lẽ là đã từng thích, cho nên khi nhiều đối tượng kết hôn xuất hiện trước mặt tôi như vậy, tôi không chút do dự lựa chọn Chu Tây Du.
Tuy rằng cũng có một phần nguyên nhân, là quyền thế của nhà họ Chu ở Vân Thành một tay che trời, có thể kéo Lương thị lúc ấy đang bấp bênh lên. Thế cho nên sau đó thật lâu, đều có người nói, tôi gả cho Chu Tây Du, đúng là trèo cao.
Tôi nhìn hắn: “Có lẽ ly hôn đối với anh và tôi đều tốt, dù sao tôi và người vợ anh muốn cũng không giống nhau.”
Năm đó Chu Tây Du chọn vợ chỉ nói hai từ, “Xinh đẹp, ngoan ngoãn.”
Nhưng tôi cũng không ngoan như hắn nghĩ.
11
Việc ly hôn của tôi và hắn vẫn gác lại. Trong thời gian này, hắn có tới tìm tôi, nhưng tôi cũng không gặp hắn, chỉ thỉnh thoảng chạm mặt ở trên bàn đàm phán trung tâm thương mại, hắn tới tôi đi.
Ngày xưa đều là tôi cùng hắn ngồi cùng một chỗ đàm phán với các công ty khác, khi đó tôi là Phó Tổng đắc lực nhất của hắn, chỉ cần một ánh mắt, liền biết đối phương nghĩ gì.
Cuộc đàm phán này kết thúc với việc Chu thị rút lui ba phần trăm trong dự án, tôi biết, đây là Chu Tây Du cố ý nhượng bộ. Tôi muốn đứng vững gót chân ở Lương thị, phải thắng được dự án này.
Đàm phán kết thúc, Chu Tây Du ngăn ở trước người tôi: “Cũng sắp một tháng rồi, Tây Tây vẫn muốn kiên trì ly hôn với anh sao?”
Tôi giương mắt, bình tĩnh nhìn hắn: “Chu Tây Du, trông tôi giống đang nói đùa lắm à?”
“Bây giờ em tiếp nhận Lương thị, nên biết cục diện rối rắm như thế nào, hàng năm đều lỗ, Lương thị cần dựa vào nhà họ Chu. Anh chỉ là nghĩ không ra, một người lý trí như phu nhân của anh, sao lại muốn ly hôn với anh?”