Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 245: Bọn họ ấy à, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo



Bắc Kinh.

Tần Phóng nhận được tin tức nhà họ Dịch bán của cải lấy tiền, cười lưu manh một tiếng: "Anh Thừa, anh có nhìn thấy không, thủ đoạn này, tính tình này, thật sự là làm rất tốt! Không hổ là chị dâu tương lai!"

Bọn họ ấy à, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, còn là cái loại phải hoàn trả gấp trăm lần.

Làm bất cứ điều gì để được thoải mái mà không nhận lấy uất ức.

Hạ Nhất Độ cũng không ngờ Cố Mang thật sự có can đảm ăn cướp trặng trợn như vậy, ép người ta đến độ bán gia sản lấy tiền, chậc một tiếng: "Không biết là đã ra giá gì."

Tần Phóng quay sang Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, giá bao nhiêu?"

Trong mắt Lục Thừa Châu cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, không chút để ý: "Một phần năm giá trị thị trường của công ty."

Nghe vậy, Tần Phóng và Hạ Nhất Độ cười rộ lên.

Điên rồi, giống y như đúc với đám người bọn họ.

''Kết quả bên sở 14 thế nào rồi?" Lục Thừa Châu gạt tàn thuốc.

Tần Phóng thu hồi nụ cười: "Trình độ của bản thiết kế máy bay chiến đấu quá cao, với năng lực hiện nay của Sở 14 thì còn phải tốn thêm chút thời giờ nữa."

Công tác quân sự của nước D vẫn rất lợi hại, ngay cả sở 14 của bọn họ cũng thấy khó làm.

Phải để cho sở 14 phát triển thật tốt, rớt lại phía sau sẽ phải chịu đòn.

Hạ Nhất Độ im lặng vài giây, mở miệng: "Sở 14 khoan vội đã, tài liệu về nhóm nhân viên huấn luyện đầu năm của Bò Cạp Đỏ đã tới rồi, anh Thừa, chúng ta phải mau chóng sàng lọc."

Lục Thừa Châu gật đầu, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng ấn tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy: "Đến Bò Cạp Đỏ."

……

Buổi chiều, phụ huynh mấy nhà lại tới trường trung học Minh Thành.

Phòng họp lớp 12.

Năm tấm thẻ được đưa tới trước mặt Cố Mang.

Bố Dịch cười hòa nhã, thương nhân khéo đưa khéo đẩy được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn: "Cô Cố, đây là thẻ, mật mã đều là sáu số 0."

Cố Mang lười biếng ngồi trên ghế, thờ ơ ừ một tiếng, tiếp nhận thẻ: "Tốc độ nhanh lắm."

Sắc mặt mọi người đều có chút mất tự nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy đã nhịn đến hơi căng cứng.

Bố Dịch thấy cô nhận lấy: "Cô Cố có thể nhanh chóng rút đơn kiện không?"

Cố Mang nâng mắt, nhếch môi nhàn nhạt, mặt mày tinh xảo kiềm chế vẻ bất cần đời: "Có thể."

Nghe vậy, bộ não căng cứng như dây cung của bố Dịch cuối cùng cũng buông lỏng ra.

Trong lòng Lương Thanh Như lại khó chịu như nuốt phải ruồi bọ, con trai của bà ta bị đánh một trận, vậy mà nhà bọn họ lại còn phải bồi thường tiền cho đối phương!

Đây là lý lẽ gì!

Cố Mang cầm thẻ, đứng dậy, hai tay đút túi, không nhanh không chậm đi ra ngoài, dưới lòng bàn chân buông tuồng không bị trói buộc.

Một đám người sau lưng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại không có một chút biện pháp nào khác.

Tịch Yên đứng chờ ở bên ngoài, thấy Cố Mang đi ra bèn tiến lên một bước: "Cố Mang, xử lý xong chưa?"

"Vâng." Nữ sinh đáp một tiếng, đi đến phòng học cùng cô ấy.

Tịch Yên nhìn cô một cái: "Định rút đơn kiện sao?"

Cố Mang gật đầu, không nói nhiều, thờ ơ chuyển hướng sang cô ấy: "Đã nộp hồ sơ đề cử lên trước chưa?"

Tịch Yên hơi ngẩn người, mới kịp phản ứng lại: "Buổi sáng hiệu trưởng đã giao cho cô rồi.''

Cố Mang không nói nữa.

Trong lòng Tịch Yên cũng rất phức tạp, cho dù là nộp hồ sơ, cô ấy cũng chỉ là người bồi chạy, không có khả năng đề cử.

Nhưng lại không muốn đả kích Cố Mang.

Về đến phòng học, Cố Mang ngồi vào vị trí, một tay chống mặt, tiếp tục xem đề.

Ngày hôm sau, cô xin nghỉ một ngày.

Đến trường trung học Thực Nghiệm và quay phần còn lại của bộ phim.

Học sinh trường trung học Thực Nghiệm nhìn thấy cô, ai nấy cũng đều cách cô rất xa.

Có mấy người mặc đồng phục lớp 12 trừng mắt nhìn cô, giận mà không dám nói gì.

Lúc quay phim, ánh mắt Thịnh Thính vẫn có chút né tránh.

Cuối cùng là thợ trang điểm của anh ta không nhịn được nói với Cố Mang: "Tối hôm trước Cố Thần gặp chuyện không may, anh Thính dự định đến cục cảnh sát nhưng bị chị Tô ngăn lại."

Chị Tô chính là người đại diện của Thịnh Thính, Thịnh Thính là một nhân vật công chúng, nếu đến cục cảnh sát mà bị phóng viên chụp được thì không biết sẽ bị truyền ra như thế nào.

Cố Mang ồ một tiếng: "Không sao."

Thợ trang điểm nhìn thái độ này của Cố Mang, bèn biết anh Thính nhà bọn họ chẳng có chút hy vọng nào.