Đi ngang nhà Lưu Tiểu Hoa, ta chào nàng một tiếng.
Không ngờ mẫu thân nàng nghe ta sắp đi, liền đẩy thẳng Lưu Tiểu Hoa vào lòng ta.
Bà kiên quyết nói:
“Xin Lý cô nương mang nó theo! Con bé biết làm việc, chịu đói giỏi, tuyệt sẽ không liên lụy cô.”
Lưu Tiểu Hoa ôm cái tay nải rách, khóc tu tu.
Trong nhà Lưu Lại T.ử đang quát:
“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt! Mau mang rượu ra đây! Không thì ông đập c.h.ế.t mày!”
Ta nhìn mẫu thân Lưu Tiểu Hoa với ánh mắt c.h.ế.t lặng kia, gãi gãi đầu:
“Hay là… thẩm cũng đi với ta?”
Ta rút hộ tịch ra cho bà xem.
“Này… thôn trưởng phu nhân lén làm cho ta hộ khẩu nam. Thẩm theo ta làm… thê tử, được không?”
Thôn trưởng phu nhân giấu thôn trưởng làm cho ta hộ khẩu nam, vì đại ca bà làm việc trong nha môn, dễ lo liệu.
Bà nói:
“Ngươi đẹp thế này, một thân một mình ra ngoài, chẳng phải bị đám đàn ông xé nát mà chia phần sao? Nếu ngươi chịu, ta làm cho ngươi hộ khẩu nam, ra ngoài cũng tự bảo vệ mình được.”
Khi ấy ta quỳ rạp trước thôn trưởng phu nhân:
“Thẩm ơi, thẩm chính là mẹ ruột của con đó!”
04
Ra khỏi thôn rồi ta mới biết đời ngoài kia gian nan đến mức nào!
Tiểu Hoa và Kiều nương cả đời chưa từng bước chân khỏi thôn, mọi chuyện đều nghe ta chỉ đạo.
Mà ta thì mù tịt, chẳng biết đông tây nam bắc là gì.
Đi đường xa ở cổ đại… toàn dựa vào hai cái chân mà bước thôi!
Xui xẻo thay lại đụng bọn cướp.
Nếu không gặp Lục Thiệu Đình dẫn tùy tùng đi ngang, ba chúng ta chắc cỏ trên mồ đã mọc cao hai trượng.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, dưới chân Thiên t.ử chắc chắn trị an tốt, cuộc sống cũng dễ thở hơn.
Thế là thẳng thắn nhờ Lục Thiệu Đình đưa cả bọn vào kinh thành.
Thoắt cái, chúng ta đã sống ở kinh thành hai năm.
Ta và Lục Thiệu Đình đang uống rượu cùng nhau.
Hắn uống say, ôm vai ta, đôi mắt đỏ hoe nói:
“Nếu không phải hai năm nay ngươi cùng ta mở thư phường, ta đời này chỉ có thể làm một tên phế vật.”
Lục Thiệu Đình có đại ca là văn quan, nhị ca là võ tướng, càng khiến hắn nổi bật theo hướng… vô dụng.
Hắn tức khí, mang theo tùy tùng rời nhà tự lập.
Còn ta thì dựa vào thế của hắn mà đứng vững ở kinh thành, mở một hiệu sách.
Sách ở thư phường của chúng ta thì thanh tục đều hợp cả.
Không chỉ dân thường thích đọc, mà nhiều quan viên cũng say mê.
Bán chạy nhất là Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng, v.v.
Bán lời nhất lại là Hoàn Châu Cách Cách, Anh Hùng Xạ Điêu Truyện, Thần Điêu Hiệp Lữ…
Tất nhiên! Tên tác giả vẫn để tên các vị đại lão!
Mỗi lần kiếm được bạc, ta đều lấy danh các đại lão mà quyên một phần cho Tế Thiện Đường.
Có bạc rồi, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
Ta thuê được một tiểu viện, ba chúng ta ở chung một nhà.
Buôn bán tuy không dễ, cần bận giao tế, nhưng vẫn rất có tương lai.
Kiều nương mở một tiệm bánh ngọt, Tiểu Hoa đi học.
Điều khiến ta khổ sở mỗi ngày là phải học thuộc sách.
Điều khiến ta xót nhất là… từ chối đủ loại “vưu vật phong lưu” tìm đến tận cửa.
Ta đâu biết giới quý tộc kinh thành lại dữ dằn như vậy!
Bao nhiêu phu nhân khuê các lại âm thầm sai nha hoàn đến truyền tình cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lần dự yến, ta uống say, suýt bị lột sạch!
Sợ muốn c.h.ế.t! Từ đó ra cửa ta hận không thể khóa quần lại.
Sợ lộ thân phận, ta còn làm một cái “giả” buộc lên quần.
Sau ba tuần rượu, ta và Lục Thiệu Đình đều hơi choáng.
Lục Thiệu Đình vỗ bàn, giận bốc đầu:
“Đi! Bây giờ gia có tiền đồ rồi! Về nhà phá hoại hôn sự của đại ca ta!”
Trong lòng Lục Thiệu Đình có để ý một cô nương — ta biết.
Nhưng nàng lại là người sắp làm đại tẩu của hắn, hắn chỉ dám thầm thích.
Rượu vào gan to!
Ba vò xuống bụng, vợ của Thiên vương chúng ta cũng dám đi cướp!
Ta và Lục Thiệu Đình khoác vai nhau, khí thế hùng hổ tới Lục phủ!
Ta hùng hồn tuyên bố:
“Tiểu gia ta có khuôn mặt làm cả nam lẫn nữ đều mê đắm! Cùng lắm để ta đi quyến rũ đại ca ngươi!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lục Thiệu Đình ôm ta khóc lóc:
“Huynh đệ tốt! Huynh đệ tốt!”
Hai chúng ta hùng hổ xông vào nhà họ Lục.
Xui xẻo làm sao, tối nay nhà họ Lục mở gia yến, người đông như hội.
Hơn chục đôi mắt đồng loạt quay sang nhìn chúng ta.
Lục Thiệu Đình gào lên:
“Đại ca! Ta—”
Đại ca hắn lên tiếng, hỏi:
“Ngươi nói gì?”
Ta trợn mắt hét:
“Hắn si mê huynh—”
Lục Thiệu Đình run bắn, bịch một cái che miệng ta lại, gào lên:
“Ta thích nam nhân!”
Ta thề! Ta c.h.ử.i hắn trong lòng ba vạn câu!
Một tiếng hét đó của Lục Thiệu Đình làm ta tỉnh nửa chén men.
Nhưng say nhiều quá, đầu óc không quay nổi, mắt cũng mờ đi.
Ta lay lẩy đầu, nheo mắt nhìn đại ca hắn.
… Người này sao lại giống Lục Tuần đến vậy?
Hắn khoác một thân cẩm y tối màu thêu văn kim tuyến, ánh mắt không còn mơ hồ vô thần như trước.
Hắn ngồi ở vị trí gia chủ, khí thế trấn áp thiên hạ.
Lục Tuần đưa mắt nhìn ta từ xa, hỏi:
“Còn ngươi?”
Ta buột miệng:
“Đương nhiên ta cũng thích nam nhân!”
Lục Tuần gật đầu, lạnh nhạt nói:
“Tốt lắm. Lôi bọn họ xuống, dội thật kỹ cho tỉnh rượu.”
05
Thì ra Lục Thiệu Đình lại là Tam công t.ử của Định Viễn Hầu phủ!
Là đệ đệ ruột thịt của Lục Tuần!
Người hắn thầm yêu chính là Phùng Tố Âm.
Ta tê cả người.
Ta và Lục Thiệu Đình bị người ta tạt hai thùng nước lạnh vô tình, men say cũng theo đó bay sạch.
Lúc này ta mới biết Lục Tuần đã hồi kinh, trong Định Viễn Hầu phủ mời được danh y chữa mắt cho hắn.
Giờ đôi mắt hắn đã có thể mơ hồ nhìn thấy đôi chút, chỉ là lúc nhỏ t.h.u.ố.c cần bịt khăn lụa.
Sắc mặt Lục Thiệu Đình trắng bệch, nắm tay ta run run nói:
“So với vụ thương thầm đại tẩu, thích nam nhân đúng là chuyện nhỏ! Huynh đệ, ngươi nhất định phải giúp ta chống đỡ. Nếu để lộ, chưa cần đại ca ta ra tay, mẫu thân cũng đ.á.n.h c.h.ế.t ta trước!”