Phu Quân Chàng Thật Ngốc

Chương 3



Tân hôn đêm đầu mà chàng bỏ đi chẳng phải ngày mai ta sẽ thành trò cười của cả kinh thành sao!?

 

“Phu quân?”

 

Ta vội kéo váy đuổi theo, hắn vẫn cắm đầu bước nhanh.

 

Nếu hôm nay để ngươi bước ra khỏi cửa… thì cái tên Vương Tư Vân này của ta sẽ viết ngược được rồi!

 

Ta vươn tay kéo hắn lại, nhưng lại mất đà, ngã vào lòng hắn.

 

Ngẩng đầu định trách móc, ta chợt thấy hắn chảy m.á.u mũi!

 

“Vân nương, thời tiết hanh khô.”

 

Hắn bịt mũi, trịnh trọng đáp.

 

Ta gật đầu ngu ngơ chẳng phải đang xuân sao… chưa gì đã “bốc hỏa” rồi?

 

Sau đó, ta nói mãi hắn mới chịu ở lại.

 

Nhưng hắn lại từ gian ngoài ôm đến một bộ chăn đệm, nằm ngủ dưới giường!

 

Ta… ta có phải là nữ tử không đủ quyến rũ để ngươi gần gũi không!?

 

“Vân nương, nàng tuổi hãy còn nhỏ, chưa rõ tình ái là gì. Nếu sau này nàng thực sự có người trong lòng, ta… sẽ không cản nàng.”

 

Ta im lặng nhìn hắn hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói cảm tạ.

 

Tên này, cứng nhắc thì có cứng nhắc… nhưng cũng thú vị ra phết.

 

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, bên ngoài đã có nha hoàn đến giục.

 

Báo rằng phải cùng phu quân đi bái kiến phụ mẫu.

 

Ta gắng gượng mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hãy còn mờ mịt, thậm chí còn lấp lánh vài vì sao.

 

Không thể nào… sớm thế này á!?

 

Quy củ nhà họ Chử sao mà nghiêm vậy trời!

 

Chử Nghiêu vừa nghe thấy tiếng gọi đầu tiên đã nhanh chóng trở dậy, đi ra ngoài mặc y phục.

 

Ta gắng chống nửa người ngồi dậy, trong lòng thầm nghĩ: ta xưa nay luôn là khuê tú khuôn mẫu, há có thể thua kém tên đầu gỗ kia?

 

Đang loay hoay điểm hoa điền giữa trán, thì hắn từ bên ngoài lên tiếng:

 

“Nàng xong chưa?”

 

Bấy giờ bên cạnh chẳng có Cẩm Nhi tỳ nữ thân cận của ta, vì nàng ta đang lo toan kiểm kê hồi môn.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa vào, nghiêng mặt, hơi nhướng cằm nói:

 

“Phu quân chờ một chút, ta sắp xong rồi.”

 

Hắn nhìn ta vài nhịp, mặt không cảm xúc, rồi vội vã xoay người bỏ đi.

 

…Lại bốc hỏa à?

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, ngẩn ngơ nghĩ: có lẽ nên bảo nhà bếp sắc sẵn ít trà hoa cúc, hạ hỏa cho hắn thì hơn.

 

Hôm nay hắn vẫn bước nhanh như gió, ta đành phải vén váy nhỏ chạy theo sau.

 

Vì tân nương và tân lang mà không sóng vai xuất hiện, người ngoài nhìn vào thể nào cũng bàn ra tán vào.

 

Vì thế, ta nắm lấy tay áo hắn, nhẹ giọng gọi:

 

“Phu quân, đi chậm một chút, thiếp đuổi không kịp.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mũi ta đầy mồ hôi, trông có phần chật vật.

 

Nhưng là một tiểu thư khuê các, dù có thế nào đi nữa, cũng không thể để người khác thấy vẻ nhếch nhác của mình.

 

Vậy nên ta liền cong môi, lộ ra hai lúm đồng tiền lờ mờ, cười ngọt như mía lùi.

 

Chử Nghiêu đưa tay che miệng, khẽ ho hai tiếng, rồi… chầm chậm bước chậm lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà đôi tai kia, nơi ta không thấy được đã đỏ bừng như máu.

 

Bước vào chính sảnh, phụ mẫu hắn đã chờ sẵn.

 

Ta nhận lấy trà từ tay nha hoàn, hai tay dâng lên thật cung kính.

 

Chử mẫu không lập tức tiếp trà, chỉ khẽ đặt sang một bên.

 

Không khí trong phòng phút chốc trở nên nghiêm túc lạ thường.

 

“Hai con còn trẻ, không dậy sớm được cũng là chuyện thường tình. Ta đây cũng chẳng phải người khó tính, sau này mỗi ba ngày vào thỉnh an một lần là được.”

 

Ta còn đang nghĩ bà có phải đang "lùi để tiến", muốn đặt quy củ ngầm cho ta hay không…

 

Chử Nghiêu bỗng nghiêm trang lên tiếng:

 

“Mẫu thân không cần nhân nhượng. Thân là vãn bối, thỉnh an trưởng bối là lẽ thường đạo lý. Từ nay về sau, chúng con nhất định không chậm trễ.”

 

Chử mẫu nghe vậy, liền mỉm cười cho chúng ta ngồi, sau đó mới cầm chén trà lên uống cạn.

 

…Mà sao ta cứ thấy có chỗ nào lạ lạ?

 

Lát sau, Chử Nghiêu đi tiền sảnh hàn huyên với các thúc bá.

 

Trong phòng chỉ còn ta, cùng song thân của phu quân.

 

Ta ngồi trên đôn tròn, chỉnh lại nụ cười tiêu chuẩn, định lên tiếng trò chuyện với nhạc phụ mẫu cho phải đạo.

 

Không ngờ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Chử mẫu, bỗng chốc chuyển sang khổ sở bất lực.

 

Bà thở dài một hơi, như muốn bật khóc, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa nghẹn ngào:

 

“Ôi… tạo nghiệp mà!”

 

Cái gì cơ!?

 

Nụ cười của ta lập tức cứng đờ trên mặt.

 

Chử mẫu lau nước mắt, giọng run run nói:

 

“Tưởng rằng lấy nương tử xong thì tốt hơn, ai ngờ… giờ nó dậy còn sớm hơn cả lúc trước!”

 

“Trước kia thằng nhóc đó đến làm phiền, ít nhất trời cũng sáng rồi… Còn giờ, mới tờ mờ sáng, đã lượn vào quấy nhiễu.”

 

Nói rồi, bà quay sang nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ đầy đau thương:

 

“Nữ nhi ngoan, sau này hãy cố kéo nó chậm lại một chút. Ta với phụ thân nó, xương cốt già rồi, thực sự không chịu nổi nó làm phiền đâu!”

 

Ta nghe xong mà nước mắt như muốn trào ra, suýt chút nữa quỳ xuống mà nắm tay bà khóc cùng.

 

Hu hu hu… thì ra tất cả chúng ta… đều là người chịu khổ như nhau!

 

Ba ngày sau, ta theo Chử Nghiêu trở về Vương phủ.

 

Vừa bước vào cửa, phụ thân ta đã vỗ vai hắn thân thiết, kéo thẳng về tiền sảnh, tưởng đâu huynh đệ kết nghĩa không bằng!

 

Thấy hai người đi xa, ta thong thả bước qua hành lang, về hậu viện.

 

Quả nhiên, a tỷ ta đang chơi đùa cùng tiểu Phó Quý.

 

Vừa thấy ta, tỷ liền háo hức định chạy lại ôm một cái thật chặt.

 

Ta thì sao? Hôm nay vì bọn tiểu thư tỷ muội tới thăm, nên từ tóc tai đến giày dép đều tỉ mỉ chỉnh chu.

 

Nếu bị tỷ ta hứng khởi mà bế lên xoay vòng một phát, chẳng phải công sức cả buổi sáng của ta đều đổ sông đổ bể hay sao?

 

Vì thế, ta dịu dàng cười, cất tiếng trước:

 

“A tỷ, lâu ngày không gặp. Mà sao nốt ruồi trên mặt tỷ đâu mất rồi?”

 

Tỷ sững người, đưa tay sờ mặt, nghi hoặc hỏi:

 

“Không có mà?”

 

Tiểu Phó Quý đứng bên thở dài một hơi ánh mắt mang đầy nét bất lực:

 

“Mẫu thân ngốc nghếch của ta lại bị trêu chọc nữa rồi.”