Phu Quân Chàng Thật Ngốc

Chương 4



Dưới ánh nhìn ấy, ta nở nụ cười dịu dàng:

 

“Ôi chao, ai bảo tỷ bây giờ đen sì như cục than, ta còn chẳng nhìn ra được nốt ruồi kia nằm đâu nữa!”

 

Vương Tư Khuyết: …

 

“Lần này tỷ về định ở lại bao lâu?”

 

Ta nghiêng mình tựa vào ghế, phe phẩy quạt, hỏi.

 

Tỷ ta sảng khoái kéo vạt áo, ngồi phịch xuống ghế tròn, lấy một bát trà từ trên bàn uống cạn.

 

“Phụ thân nói bạc cứu tế Giang Nam năm ngoái có dấu hiệu không minh bạch. Việc này vốn là việc của đại ca, nhưng tẩu tử sắp sinh nên ta phải đi thay một chuyến.”

 

Ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi ngẩng lên hỏi:

 

“Hoàng thượng… ngài ấy có biết tỷ đã hồi kinh?”

 

Tỷ vẫn điềm nhiên như cũ, mặt không đổi sắc:

 

“Hắn biết. Nhưng không sai ai đến quấy rầy ta cả.”

 

Ta cười cười, trong lòng lại bất chợt nhớ đến vị hoàng đế ngày ấy nơi chính điện.

 

Toàn thân hắn như phủ một lớp âm u, tựa như đã đến cuối cuộc đời.

 

Song ta chẳng muốn nhắc đến chuyện xưa, bèn khéo léo chuyển chủ đề:

 

“Ai ai cũng nói Giang Nam phong cảnh hữu tình, lần sau tỷ về nhớ mang chút đặc sản cho ta nha~”

 

Tỷ mỉm cười gật đầu.

 

Đúng lúc đó, nha hoàn bước tới, khẽ thưa rằng các vị phu nhân, tiểu thư thân quen của ta đã đến, đang chờ ngoài tiền sảnh.

 

Ta thản nhiên chỉnh lại vạt áo, trong lòng ngẫm nghĩ:

 

Cuộc chiến… bắt đầu rồi.

 

“Vân nương đến rồi sao?”

 

Còn chưa kịp bước vào hoa viên, đã có một đám người vây lại chào hỏi.

 

Ta vừa mỉm cười ứng đối, vừa thầm nghĩ trong bụng: ta đến hay chưa, ngươi chẳng phải thấy rõ cả rồi sao?

 

Giả bộ mù mắt để tỏ vẻ thân thiết chiêu này… thật quá cũ rồi.

 

Sau khi mọi người an vị, tỳ nữ dâng lên các loại điểm tâm tinh xảo.

 

Ta còn chưa kịp nếm thử miếng nào, phu nhân của ngự sử đại nhân tên Khúc Uyển Nhi đã e lệ cất lời:

 

“Thiếp vốn không thích món bánh mai cua này. Nếu phu quân ở đây, hẳn đã chẳng để tỳ nữ mang đến trước mặt ta.”

 

Hửm đây là tín hiệu bắt đầu gây khó dễ rồi đấy.

 

Quả nhiên, lời nàng vừa dứt, bên cạnh có một vị tiểu thư họ Thôi liền lên tiếng phụ họa, giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ:

 

“Thực hâm mộ Khúc tỷ, có được một tấm chồng thấu tình đạt lý.”

 

“Đáng thương thay cho Nhị tỷ của ta, phu quân là Chử tướng kia, người ta đều biết ngài ấy là kẻ chẳng biết quan tâm săn sóc, sau này sao mà sống cho nổi?”

 

Câu này vừa vang lên, các tiểu thư trong viện liền được khơi dậy hứng thú.

 

“Phải đó, chẳng bằng gả cho Trưởng đại nhân, dù đã ngoài ba mươi, nhưng nam nhân càng già càng có giá. Hơn nữa còn biết thương hoa tiếc ngọc!”

 

Ta nghe mà chẳng giận, chỉ khẽ lấy tay áo che môi, mỉm cười dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Rồi như vô tình nâng tay chỉnh lại trâm ngọc, để ánh mắt mọi người đổ dồn vào cây trâm vàng khảm bảo thạch tinh xảo phía sau đầu.

 

Ta chỉ nhẹ nhàng liếc mắt về phía nàng, ánh nhìn mát lạnh nhưng gương mặt vẫn dịu dàng như gió xuân:

 

“Có điều, lời của Khúc tỷ quả thật khiến ta thẹn thùng.”

 

“Tướng công ta công vụ bận rộn, chẳng mấy khi có thời gian ở bên, chỉ là đem toàn bộ tiền bạc trong phủ giao cả cho ta, dặn ta muốn mua bao nhiêu trâm cài châu ngọc cũng tùy.”

 

“Tiếc rằng ta lại chẳng mấy mặn mà với mấy món chỉ hơn ngàn lượng ấy, ta chỉ mong người có thể thường xuyên bầu bạn bên mình thôi.”

 

Khúc Uyển Nhi mặt lúc xanh lúc trắng, vội vàng giấu tay trái vào tay áo nơi có chiếc vòng tay cũ kỹ xỉn màu.

 

Ta thầm nghĩ: chỉ có vậy mà cũng muốn đấu với ta à?

 

Nhưng cũng đến lúc rồi, ta bèn chống tay Cẩm Nhi, từ từ đứng lên. Một tay còn lại chống nhẹ bên hông.

 

“Tối qua tướng công ta giày vò hồi lâu, khiến ta hôm nay cả người rã rời, chẳng mấy thoải mái. Chỉ tiếc, trong phủ ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng chẳng có, tất cả đều dựa vào mình ta gánh vác.”

 

“Thân thể mỏi mệt quá, ta xin phép lui trước, các vị từ từ dùng điểm tâm nhé~”

 

Nói đoạn, ta mỉm cười bước ra khỏi sân.

 

Thế gian nam tử có thể giữ thân như Chử Nghiêu, quả thực hiếm có.

 

Nghe nói riêng phu quân của Khúc Uyển Nhi kia đã có ba bốn tiểu thiếp, chưa kể ong bướm bên ngoài.

 

Một đòn chí mạng này dễ chịu thật đấy!

 

Thế nhưng khi vừa bước ra khỏi hoa viên, nụ cười trên môi ta bỗng chốc đông cứng lại.

 

Ai… ai có thể nói cho ta biết đi, Chử Nghiêu cái tên trời đánh này đã đứng ngoài tường gạch bao lâu rồi!?

 

Hắn thấy ta, tựa hồ muốn nói gì đó, rồi cuối cùng mới khẽ cất lời:

 

“Nhạc phụ gọi nàng đến, bảo sắp khai tiệc rồi.”

 

Ta ngẩn ngơ cả người, đầu óc như bị một lớp sương mù bao phủ, chỉ dựa vào bản năng mà bước theo hắn.

 

Đi được vài bước, hắn lại không nhịn được, xoay đầu nói:

 

“Vân nương, chuyện viên phòng cũng là đạo âm dương điều hòa. Tại hạ từng đọc kỹ《Tố nữ kinh》, biết được tư thế nào thì giúp âm dương cân bằng…”

 

“Nên nếu thật có một ngày kia, nàng… cũng không cần lo lắng. Ta sẽ dựa theo sách mà làm nàng không cần lo lắng đâu.”

 

Ta: …

 

Bỗng nhiên có chút muốn… làm quả phụ thì phải làm sao bây giờ?

 

Vừa hồi Chử phủ, liền có một tiểu đồng bưng chiếc hòm gấm đến trước mặt ta.

 

Ta khó hiểu liếc nhìn Chử Nghiêu hắn thì đang vững vàng ngồi một bên đọc sách, dáng vẻ như hai tai không nghe chuyện trần thế, mặt mày đầy chính khí.

 

“Phu nhân, đây là sổ sách điền trang cùng khế ước các cửa hiệu trong thành.”

 

Tiểu đồng cung kính nói.

 

Hả??? Còn có chuyện tốt như thế này!?

 

Ta bước nhanh tới trước mặt Chử Nghiêu, chống khuỷu tay lên bàn, tay nâng cằm, cúi người về phía hắn, chớp mắt hỏi:

 

“Phu quân, chàng để ta quản tài sản trong phủ sao? Nhưng nam tử hành tẩu bên ngoài khó tránh tiệc rượu đàn ca, lỡ như chàng rỗng túi, há chẳng mất mặt trước bằng hữu ư?”

 

Hắn lắc đầu, thản nhiên đáp:

 

“Không ngại. Bình thường ta vào thanh lâu chỉ là để… bắt người.”