Phu Quân, Chàng Thật Thơm!

Chương 3



8



Trước khi bữa tiệc bắt đầu, tam hoàng tử cũng tới.



Trước kia hắn ta từng đính hôn với ta.



Vì kế mẫu hủy hoại danh tiếng của ta nên tam hoàng tử và nhị muội liền dan díu với nhau.



Hắn ta cũng là một trong những ứng cử viên thái tử, nhị muội nằm mơ cũng muốn trở thành thái tử phi.



Nhưng nhị muội không biết, tam hoàng tử vẫn luôn thèm muốn ta, cho dù không cưới ta thì hắn ta cũng thường xuyên cố ý tiếp cận ta.



Trước khi bữa tiệc bắt đầu, ta vừa từ phòng tắm ra, đã thấy tam hoàng tử đứng ở hành lang, chắp tay sau lưng, phong thái ngời ngời, hắn ta tự cho mình là người phong độ, cố ý hất cằm lên.



Nhưng trên thực tế, tam hoàng tử bất kể là dung mạo, vóc dáng hay năng lực, đều không bằng Thẩm Hoài Cẩn.



Ta không định sống lâu dài với bất kỳ nam nhân nào.



Nhưng ta sẽ có một đứa con của riêng mình.



Mà Thẩm Hoài Cẩn là người thích hợp nhất để sinh con cho ta.



Tam hoàng tử nhìn sang, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.



"A Khanh, Thẩm thế tử không làm khó muội chứ? Hắn ta không gần nữ sắc, ghét nhất là nữ nhân tâm cơ, muội ở bên cạnh hắn ta khó tránh khỏi sẽ chịu ấm ức. Nếu muội có tâm sự, có thể nói với ta."



Ta: "..."



Kẻ ngu xuẩn sở dĩ ngu xuẩn, là vì bọn họ luôn tự cho mình là thông minh.



Tam hoàng tử vẫn luôn muốn lôi kéo Thẩm Hoài Cẩn nhưng Thẩm Hoài Cẩn không chịu.



Thẩm Hoài Cẩn là bạn đọc sách của nhị hoàng tử, cho dù muốn ủng hộ, cũng nên ủng hộ nhị hoàng tử chứ.



Tam hoàng tử đây là muốn ly gián, định để ta làm nội gián cho hắn ta sao?



"A Khanh, sao muội không nói gì? Năm đó ta và muội từ hôn, đều là ý của mẫu phi, trong lòng ta... thực sự tiếc nuối. Không giấu gì muội, trong lòng ta vẫn còn có muội."



Wow.



Đồ nam nhân tồi!



Ta chớp mắt, nhìn thấy một người đang đi tới ở đầu bên kia hành lang, ta đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay tam hoàng tử, sau đó giả vờ kinh hãi:



"Đừng mà! Điện hạ, thiếp đã là thiếu phu nhân của hầu phủ, xin điện hạ tự trọng! Thiếp và người đã không còn quan hệ gì, người thiếp thích, chỉ có phu quân nhà thiếp!"



Tam hoàng tử trợn to mắt.



Ngay lúc hắn ta kịp phản ứng, ta lập tức buông tay, xách váy chạy về phía Thẩm Hoài Cẩn.



Thẩm Hoài Cẩn bước nhanh hơn, ta chạy vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, giả vờ yếu đuối không thể tự lo liệu:



"Hu hu hu... Phu quân, chàng đến đúng lúc lắm. Tam điện hạ hắn ta... lại dám trêu ghẹo thiếp! Hắn ta còn nói, phu quân không bằng hắn ta. Nhưng trong lòng thiếp, phu quân là người độc nhất vô nhị, phương diện nào cũng xuất chúng."



"Phu quân, trong lòng thiếp chỉ có chàng! Tam điện hạ từng có hôn ước với thiếp, nhưng thiếp chưa từng thích hắn ta."



Ta nhìn hắn chằm chằm.



Có lẽ là do tôi gặp ảo giác nên mới thành thân có hai ngày, mà tôi luôn thấy khóe miệng Thẩm Hoài Cẩn co giật.



Hắn bị bệnh gì vậy?



Chứng co giật sao?



Đúng là người đẹp hay mắc bệnh.



Sắc mặt tam hoàng tử khó coi đến cực điểm, giống như nuốt phải ruồi bọ.



Tôi ôm chặt eo Thẩm Hoài Cẩn, cả người dính chặt lấy hắn: "Phu quân, chàng đừng xúc động, cũng đừng động thủ đánh người, dù sao tam điện hạ cũng là hoàng thân quốc thích, là biểu đệ của chàng."



Ta đã nói đến nước này, Thẩm Hoài Cẩn không ra tay không được, hắn nâng đôi chân dài lên rồi đá thẳng vào tam hoàng tử.



Tam hoàng tử lùi lại mấy bước, loạng choạng ngã xuống đất.



Có thể thấy, cú đá này lực đạo mạnh đến mức nào.



Ta giả vờ hoảng sợ, hét lên một tiếng, rúc cả người vào lòng Thẩm Hoài Cẩn.



Cơ bắp trên người hắn rắn chắc, ta như đang ôm phải một khúc gỗ.



"Phu nhân, nàng hài lòng rồi chứ?"



Ta ngẩng đầu, thấy trong mắt Thẩm Hoài Cẩn dường như có ý cười cưng chiều.



Ta ngượng ngùng cười: "Phu quân, chàng mất trí nhớ rồi, chắc chắn không nhớ tam hoàng tử, chàng lỡ tay đả thương hắn ta, hoàng thượng sẽ không trách tội đâu."



Thẩm Hoài Cẩn cười như không cười: "Phu nhân nói rất đúng."



Tam hoàng tử lảo đảo đứng dậy: "Ngươi, ngươi... các ngươi!"



Cuối cùng, tam hoàng tử chẳng nói được câu nào.



Hắn ta không phải là đối thủ của Thẩm Hoài Cẩn, cũng không chiếm lý, không cách nào tranh cãi.



9



Bữa tiệc diễn ra rất tùy ý.



Tra phụ nhắc đến mấy chuyện quan trọng trong triều, Thẩm Hoài Cẩn lấy cớ mất trí nhớ, tùy ý cho qua.



Tam hoàng tử mất mặt, rời đi trước.



Ta ăn no uống đủ, bắt đầu ủ cảm xúc, rất nhanh đã rơi lệ trước mặt mọi người.



Tay ta ở dưới gầm bàn, sờ soạng chân Thẩm Hoài Cẩn.



Nửa người trên của hắn đột nhiên ưỡn thẳng, ngồi ngay ngắn.



Hắn từ từ nhìn ta.



Ta nhìn hắn, hai người dùng ánh mắt giao lưu.



Hắn đưa tay, lau nước mắt trên khóe mắt ta: "Phu nhân sao vậy?"



Ta chớp mắt, để nước mắt rơi xuống: "Phu quân không biết rồi, mẫu thân thiếp là nữ nhi nhà buôn, khi bà ấy gả cho cha, của hồi môn có đến hàng trăm gánh, thiếp từ nhỏ đã mất mẫu thân, chỉ mong có thể tiếp quản số của hồi môn mà mẫu thân để lại cho thiếp."



Ý tứ của ta, rõ ràng không cần nói.



Ta muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc về mình.



Thẩm Hoài Cẩn chính là thanh kiếm trong tay ta.



Ta chỉ đâu, hắn phải đánh đến đó.



Kế mẫu đã tái mét mặt mày.



Tra phụ sĩ diện, không dám trước mặt Thẩm Hoài Cẩn trở mặt, chỉ có thể cười trừ: "Khanh Nhi nói đúng, của hồi môn của mẫu thân con, đúng là nên để lại cho con."



Nói xong, tra phụ liếc mắt ra hiệu cho kế mẫu.



Kế mẫu chỉ có thể cắn răng chịu đựng: "Hôn sự vội vàng, của hồi môn trong kho vẫn chưa kịp kiểm kê. Ta sẽ sai người đi sắp xếp."



Ta ngăn cản: "Không cần phiền phức, lần này phu quân dẫn theo mấy chục hộ viện đến, vừa hay có thể chuyển hết của hồi môn của mẹ ta đi."



Kế mẫu gần như nghiến răng nghiến lợi: "Vậy, vậy... được thôi."



Ta đạt được mục đích, lúc này, nhìn Thẩm Hoài Cẩn, càng thấy hắn mày mắt thanh tú.



Trên đường về, ta tựa vào xe ngựa nghỉ ngơi.



Ai ngờ, giữa đường đột nhiên xuất hiện thích khách bịt mặt.



Ta hét ra ngoài: "Bảo vệ của hồi môn của ta!"



Thẩm Hoài Cẩn đã rút kiếm nghênh địch, sát thủ rõ ràng là nhắm vào hắn.



Ta chỉ có cách rời xa hắn thì mới tạm thời an toàn.



Vì vậy, khi Thẩm Hoài Cẩn và sát thủ giao chiến, ta xách váy chạy đi rất xa.



Cách xa mấy trượng, đôi mắt đen láy của Thẩm Hoài Cẩn, nhìn ta chằm chằm.



Ta luôn cảm thấy, hắn có oán khí rất lớn với tôi.



Nhưng...



Người không vì mình, trời tru đất diệt mà!



Mẫu thân ta năm đó không đề phòng, bà ấy không thể tự bảo vệ mình.



Ta từ năm tuổi đã biết nhìn mặt mà sống.



Nếu không phải tâm cơ nhiều, cỏ mọc trên mộ đã cao lắm rồi.



Số lượng hắc y nhân tăng lên, tập trung tấn công Thẩm Hoài Cẩn.



May mà Thẩm Hoài Cẩn võ nghệ cao cường, tùy tùng bên cạnh cũng đều là cao thủ, vì vậy, hai bên thực lực coi như ngang nhau.



Tuy nhiên, theo số lượng hắc y nhân tăng lên, Thẩm Hoài Cẩn rõ ràng bắt đầu ở thế bất lợi.



Giây tiếp theo, ta hét lên.



Bởi vì, ta tận mắt nhìn thấy hắc y nhân, đ.â.m một kiếm vào bụng dưới của Thẩm Hoài Cẩn.



Hít...



Đừng đ.â.m hỏng nha.



Ta  còn trông cậy vào Thẩm Hoài Cẩn cho tôi một đứa con!



10



Người của hầu phủ chạy đến, Thẩm Hoài Cẩn đã kiệt sức.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-chang-that-thom/chuong-3.html.]

Hắn quỳ một gối, chống trường kiếm xuống đất. Cho dù m.á.u chảy không ngừng, hắn vẫn gắng gượng, không chịu ngã xuống.



Xác định nguy hiểm đã được giải trừ, ta mới chạy tới, nhào vào người hắn, ra sức vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Phu quân! Chàng không sao chứ?! Phu quân, chàng mau tỉnh lại!"



Thẩm Hoài Cẩn lúc trước còn gắng gượng mở mắt, bị tôi nhào vào, liền nhắm mắt hẳn.



Mặc Nhiễm đứng một bên sốt ruột: "Thiếu phu nhân, xin người hãy đứng dậy khỏi người thế tử! Người đang đè vào vết thương của thế tử!"



Ta bừng tỉnh, mắng Mặc Nhiễm: "Ngươi bảo vệ phu quân kiểu gì vậy? Nếu phu quân có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ngươi!"



Mặc Nhiễm: "..."



Rất nhanh, Thẩm Hoài Cẩn được đưa về hầu phủ.



Của hồi môn của ta cũng không thiếu một rương nào, được chuyển về.



Sau khi sắp xếp xong của hồi môn, ta mới đi thăm Thẩm Hoài Cẩn.



Lang trung đang chữa trị cho hắn, Mặc Nhiễm bưng ra một chậu m.á.u lớn, mắt hắn đỏ hoe, lo lắng tột độ.



Tôi cũng lập tức rơi lệ: "Phu quân thế nào rồi? Ngươi mau nói! Nói mau! Rốt cuộc ngươi có nói hay không?!"



Mặc Nhiễm há miệng, nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ.



Cuối cùng, dưới uy thế của ta, hắn đành nói thật: "Thế tử không sao cả, chỉ là mất m.á.u quá nhiều, cần tĩnh dưỡng thôi."



Ta thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Nếu phu quân có mệnh hệ gì, ta làm sao sống nổi?! Đều tại ngươi! Là tâm phúc của phu quân, ngươi không nên để phu quân bị thương dù chỉ một chút!"



Mặc Nhiễm cuối cùng không nói nên lời, một mình gánh chịu tất cả.



Trưởng công chúa điện hạ lại cho gọi ta.



Lần này, bà ho càng dữ dội.



Ta vội vàng tiến lên vỗ lưng cho bà, liếc thấy trên chiếc khăn trắng có dính một vệt máu.



Ta giật mình: "Mẫu thân, người đây là..."



Tôi khóc thật lòng.



Cảnh tượng này khiến ta nhớ đến lúc nhỏ, trước khi mẫu thân ta qua đời, bà ấy cũng ho ra m.á.u rất nhiều. Sau đó, ta mới vô tình biết được, có người đã hạ độc bà ấy.



Trưởng công chúa nắm tay ta, lắc đầu cười với ta: "Đừng khóc, ai rồi cũng sẽ c.h.e.c. Chuyện này tuyệt đối không được nói cho Hoài Cẩn biết."



Ta: "Nhưng... tại sao lại như vậy? Ngự y trong cung có cách chữa trị không?"



Trưởng công chúa lắc đầu cười khổ: "Con là người thông minh, ta nhớ lúc nhỏ con đã biết giở trò. Ta không ngờ, con có thể sống đến ngày hôm nay ở tướng phủ. Những năm qua, để tự bảo vệ mình, con chắc chắn đã chịu không ít ấm ức."



"Giao Hoài Cẩn cho con, ta cũng yên tâm rồi."



"Con mau chóng khiến Hoài Cẩn thích con. Con giúp nó đi hết con đường này, ta cũng có thể nhắm mắt xuôi tay."



Ta: "..."



Khoan đã!



Trưởng công chúa rốt cuộc đang nói gì vậy?!



Không phải ta và bà đã giao hẹn thời hạn một năm sao?



Trưởng công chúa thúc giục: "Nhân lúc Hoài Cẩn bị thương, con mau chóng cùng nó viên phòng. Nó tuy không gần nữ sắc nhưng cũng không phải là kẻ vô tình vô nghĩa. Hai đứa một khi đã có tiếp xúc da thịt thì nó nhất định sẽ kính trọng con, yêu thương con."



Ta: "..."



Thẩm Hoài Cẩn đã nằm liệt giường, ta còn bắt hắn sinh con, có phải là quá tàn bạo rồi không?



Tuy nhiên, đây cũng là một cơ hội.



Dù sao, trong vòng một năm này, ta nhất định phải mang thai.



Có của hồi môn của mẫu thân, lại nuôi thêm một đứa con của riêng mình, đến lúc đó, ta tìm một nơi không ai nhận ra mình, có thể sống tiêu diêu tự tại rồi.



Vì vậy, trong vòng một năm này, nhất định phải báo thù cho mẫu thân. Như vậy, kinh đô đối với ta, sẽ không còn gì lưu luyến nữa.



Thậm chí Thẩm Hoài Cẩn...



Từ đầu đến cuối, hắn chỉ là quân cờ để tôi đạt được mục đích.



11



Về đến phòng, Thẩm Hoài Cẩn vẫn còn hôn mê.



Người đã sốt cao.



Tuy mất m.á.u quá nhiều nhưng sốt cao khiến hai má chàng ta ửng đỏ.



Mặc Nhiễm bưng thuốc đứng bên cạnh: "Thiếu phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi nhưng... Thế tử hôn mê bất tỉnh, không uống được."



Ta liếc Mặc Nhiễm nói: "Trong truyện nói, có thể dùng miệng đút. Ngươi đút? Hay là ta đút?"



Tay Mặc Nhiễm run lên: "..."



Ta không do dự, bưng bát sứ lên, mớm một ngụm thuốc, sau đó bóp miệng Thẩm Hoài Cẩn, trực tiếp đổ vào.



Cứ như vậy đút thuốc, một lát sau, cả bát thuốc đều đã đút xong.



Nhưng thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, ta liền cởi áo trong của Thẩm Hoài Cẩn, để lộ lồng n.g.ự.c của hắn ra ngoài.



Mặc Nhiễm run giọng nói: "Thiếu phu nhân, thế tử ghét nhất là để lộ thân thể."



Tôi cười nhạo.



Thẩm Hoài Cẩn đúng là lắm chuyện.



Cái này cũng ghét, cái kia cũng ghét...



Ta không chỉ lột áo trong của hắn mà còn lột cả tiết khố, chỉ chừa lại một chiếc quần cộc để che thân.



Nam nhân này, trên dưới không một chỗ thừa thịt, cơ bắp rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt.



Đúng là lưng hùm eo sói.



Ta nhìn đến ngây ngẩn, nuốt nước miếng mấy cái, sau đó quay sang Mặc Nhiễm: "Ngươi lui xuống trước đi."



Mặc Nhiễm há miệng: "... Thiếu phu nhân, lang trung dặn dò, Thế tử gia cần tĩnh dưỡng, mong thiếu phu nhân đừng động tay động chân với Thế tử gia."



Ta cố tình giận dữ nói: "Bản phu nhân làm gì với phu quân của mình, còn cần ngươi xen vào sao? Đi ra!"



Mặc Nhiễm: "..."



Ta: "Ngươi không ra thật à? Vậy ngươi cứ đứng đây mà nhìn."



Nói xong, ta cúi xuống hôn Thẩm Hoài Cẩn.



Mặc Nhiễm sợ hãi co giò bỏ chạy.



Ta nghe thấy hắn ở ngoài cửa lẩm bẩm một câu: "Thế tử gia, ngài tự cầu phúc đi!"



Lúc này, Thẩm Hoài Cẩn từ từ mở mắt.



Tội nghiệp, hắn sắp sốt đến hồ đồ rồi.



Khuôn mặt ngày thường nghiêm nghị, giờ đây phiếm hồng một cách bất thường, cả người uể oải không sức sống.



Hắn giơ tay, chỉ vào chén trà trên bàn.



Thì ra là khát nước.



Ta xoay người đi lấy chén trà, sau đó quay lại đưa đến bên môi hắn.



Hắn không thể ngồi dậy.



Ta bèn ngồi xuống đầu giường, ôm lấy cổ hắn, để hắn tựa vào người ta.



Khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn thoáng hiện nét kỳ quái, khó xử.



Nhìn kỹ thì thấy dái tai hắn cũng đỏ lên.



Đầu của hắn vừa vặn gối lên n.g.ự.c tôi, môi hắn khô khốc, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại sững người, chỉ ngây ngốc.



Ta ân cần nói: "Phu quân, đừng vội, thiếp đút cho chàng."



Ta không trực tiếp đưa chén trà đến bên môi hắn.



Mà tiếp tục dùng miệng truyền qua.



Ngụm đầu tiên đút xuống, mặt Thẩm Hoài Cẩn đỏ bừng như tôm luộc chín.



Tôi sờ mặt hắn, cảm thán: "Phu quân, chàng sắp sốt hỏng rồi, thiếp nhất định sẽ chăm sóc chàng thật tốt."



Cuối cùng đút xong một chén trà, Thẩm Hoài Cẩn không biết thế nào, nằm thẳng đơ như cá c.h.e.c, rõ ràng đã tỉnh nhưng lại không chịu mở mắt.



Hắn chỉ khàn giọng nói: "Mặc... mặc y phục vào cho ta."



Ta giả vờ không nghe thấy: "Phu quân, chàng nói gì? Còn nóng sao? Đừng lo, thiếp đi lấy khăn, lau người cho chàng. Trong sách đều viết như vậy. Khăn bông ướt lau người, có thể hạ sốt."



​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​‍​‍‍‍‍‍​​‍‍‍​​​​‍‍‍​​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍​‍‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍‍​​​​‍‍‍​‍‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍​​​‍​‍‍​​​‍‍​​‍‍​​​‍​​‍‍​​‍​​​‍‍‍​‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​​‍‍​‍​‍​​‍‍​‍‍​​​‍‍​‍​‍​​‍‍​‍​​​​‍‍​​‍​​​‍‍‍​​‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍​​​​‍‍​‍​​​​‍‍‍​​​​​‍‍​​‍​​‍‍‍​​​‍‍​‍‍​‍​​​​‍‍​​​​‍​‍‍‍​‍​​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍​‍​​‍​‍‍​‍‍‍​​‍‍​​​​‍​‍‍​‍‍​​​‍​​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​‍​‍‍‍‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍‍​‍‍​​‍‍​​‍​‍​​‍‍​​‍​​​‍‍​​‍​​‍‍​‍​​‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍​​​​​‍‍​​‍​​​​‍‍​​‍‍​​‍‍​​​‍​‍‍‍​‍​​​​‍‍​​​‍​​‍‍​​‍​Thẩm Hoài Cẩn khó khăn giãy giụa.



Nhưng hắn không biết, trong thuốc hắn uống, đã bỏ một lượng lớn thuốc mê.



Thứ này có thể tạm thời làm tê liệt cơn đau trên người nhưng đồng thời, cũng khiến người ta mất đi sức lực trong thời gian ngắn.



Ta bưng chậu đồng tới, ấn Thẩm Hoài Cẩn vừa ngồi dậy xuống: "Phu quân, chàng đừng lộn xộn. Ngoan nào, nghe lời."



Ta dùng khăn bông ướt lau người cho hắn.



Ta lau tỉ mỉ cẩn thận. Ngoại trừ tiểu Thế tử gia, tất cả mọi nơi đều ta đều lau.



Thẩm Hoài Cẩn từ lúc đầu phản kháng, đến sau này, gần như không giãy giụa chút nào, giống như một cái xác an phận.



Xong xuôi tất cả, ta do dự vô cùng.



Trưởng công chúa bảo ta và Thẩm Hoài Cẩn viên phòng nhưng thời khắc mấu chốt này, chỉ có mình ta nỗ lực, cũng không làm được nha.