12
Tối hôm đó, ta ôm Thẩm Hoài Cẩn ngủ.
Người hắn quá nóng, ta bất đắc dĩ đành phải cởi áo ngủ, cùng hắn thành thật với nhau.
Thẩm Hoài Cẩn nheo mắt, nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Ta ôm hắn vào lòng, dịu dàng an ủi: "Phu quân đừng sợ, thiếp ở đây."
Hắn rất nhanh đã ngủ say, trong miệng dường như thốt ra một câu: "Còn ra thể thống gì."
Thật nực cười.
Ta ôm phu quân sắp c.h.e.c của mình, sao lại không ra thể thống rồi?
Sáng sớm hôm sau, ta thay thuốc cho Thẩm Hoài Cẩn.
Vết thương của hắn ở bụng dưới, xuống thêm mấy tấc nữa, hắn sẽ trở thành thái giám.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, nằm thẳng trên giường, hai mắt vô thần nhìn đỉnh màn, đại khái có ý từ bỏ mọi giãy giụa.
Giây tiếp theo, tay ta không vững, thuốc bột đổ hết lên vết thương.
Thẩm Hoài Cẩn cả người căng cứng, khàn giọng nói: "Nhẹ... Nàng nhẹ tay chút."
Nhìn bộ dạng này của hắn, thật sự có chút đáng thương, ta bỗng dưng cảm thấy áy náy.
Bôi thuốc xong, ta vừa định xoay người đi thì Thẩm Hoài Cẩn gọi ta lại.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đuôi mắt hắn đỏ hoe.
Ta nghiêng mặt, cười hỏi: "Sao vậy? Phu quân, chàng còn có gì phân phó? Ngoài vết thương, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Hoài Cẩn nheo mắt, dùng âm sắc khàn khàn đến cực hạn, nói: "Mặc y phục cho ta."
Lời nói của hắn, ít nhiều mang theo vài phần cầu xin.
Ta bỗng dưng cảm thấy khoái trá.
Ta mỉm cười gật đầu: "Được, thiếp sẽ mặc cho phu quân. Có điều, lúc thay thuốc, vẫn phải cởi ra."
Ta lấy y phục của Thẩm Hoài Cẩn từ trong rương ra, lúc ta cúi xuống, đỡ nửa người trên của hắn dậy, bắt đầu mặc y phục cho hắn thì hắn dứt khoát nhắm mắt lại, cau mày, dường như đang chịu đựng sự sỉ nhục to lớn.
13
"Phu quân, quần lót đã mặc hai ngày rồi, nên thay thôi."
Không đợi Thẩm Hoài Cẩn từ chối, động tác tay của ta cực nhanh, trực tiếp lột ra.
Hắn lập tức lại biến thành cái xác, ta thong thả mặc quần cộc sạch sẽ cho hắn.
Giờ phút này, ta ngoài mặt gió thoảng mây trôi, trong lòng lại dậy sóng.
Thẩm Hoài Cẩn, là nam tử bình thường.
Ta đã kiểm định xong.
Vậy thì, tiếp theo, chính là dưỡng thương cho hắn rồi sinh một đứa con của riêng tôi.
Đợi mặc y phục cho Thẩm Hoài Cẩn xong, mặt hắn đã nóng bừng.
Ta giả vờ không thấy, dịu dàng hỏi: "Phu quân, chàng đói chưa? Phu quân thân thể cường tráng, lại là người luyện võ, tĩnh dưỡng vài ngày, nhất định có thể xuống giường đi lại."
Thẩm Hoài Cẩn im lặng không lên tiếng, cứ thế dựa vào gối mềm.
An Dương công chúa tìm tới cửa là lúc ta đang đút cháo cho Thẩm Hoài Cẩn.
An Dương công chúa là cháu gái được Thái hậu yêu thương nhất, hống hách quen thói, hoàn toàn không để ý lễ nghi, xông thẳng vào trong phòng.
"Biểu ca! Biểu ca, huynh không sao chứ?"
Nàng ta vừa thấy ta, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ngươi, cái đồ hồ ly tinh! Ngươi bày kế gả cho biểu ca, nhất định là có mưu đồ! Ngươi tránh xa biểu ca ra!"
Lời này, ta không thích nghe.
"Công chúa, ta và phu quân là phu thê, ta đương nhiên sẽ không rời xa chàng."
Chỉ là thời cơ chưa tới, đợi ta đạt được mục đích, nhất định sẽ cao chạy xa bay.
Thẩm Hoài Cẩn mặt lạnh tanh: "Ngươi là ai? Đi ra ngoài!"
An Dương công chúa ngẩn ra: "Biểu ca, huynh... không nhớ muội sao? Huynh thật sự mất trí nhớ rồi?"
Thẩm Hoài Cẩn giơ tay day day mi tâm, đại khái là cảm thấy ồn ào, trầm giọng quát: "Đi ra ngoài!"
An Dương công chúa đau lòng muốn c.h.e.c nhưng ánh mắt nhìn ta, lại tràn đầy tức giận.
"Biểu ca! Mạnh Khanh chính là hồ ly tinh! Lời đồn bên ngoài, nam tử đều sẽ bị ả ta dẫn dụ, ả ta sẽ hút dương khí của huynh!"
Tin đồn ta là "hồng nhan họa thủy", đã truyền đến thần kỳ.
Thẩm Hoài Cẩn sau khi cưới ta, đầu tiên là mất trí nhớ, sau đó lại bị thương nặng, dường như nghiệm chứng tin đồn ta là "họa thủy".
An Dương công chúa mắng chửi rời đi.
Ta nhào vào n.g.ự.c Thẩm Hoài Cẩn, khóc lóc:
"Phu quân, thiếp chẳng qua chỉ là xinh đẹp hơn một chút, thiếp có thể có tâm tư xấu gì chứ?"
"Thiếp không phải họa thủy, cũng sẽ không hút dương khí của chàng."
"Phu quân, thiếp có phải hồ ly tinh hay không, chàng rõ hơn ai hết, có đúng không?"
Ta ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực của Thẩm Hoài Cẩn.
Trong mắt hắn, lại thoáng hiện một tia nghi ngờ.
"Phu quân? Chàng nói gì đi! Thiếp là hồ ly tinh sao? Có phải không?!"
Thẩm Hoài Cẩn: "..."
14
Thân thể Thẩm Hoài Cẩn quả nhiên cường tráng.
Lại qua hai ngày, vết thương đã có dấu hiệu đóng vảy.
Ta đuổi Mặc Nhiễm đi, nghiêm túc bôi thuốc cho Thẩm Hoài Cẩn.
Hắn vốn định từ chối nhưng ta một mực khẳng định, ta chính là Khanh Khanh mà hắn yêu nhất, hắn liền không thể cự tuyệt.
Một tay Thẩm Hoài Cẩn túm lấy chiếc quần cộc duy nhất, ánh mắt có vài phần ai oán, dường như đang lặng lẽ nói: "Phu nhân, đừng..."
Nhưng ta sao có thể để hắn toại nguyện được?
Ta phải cho hắn biết, hắn là của tôi, toàn bộ thân tâm đều là của tôi.
Tốt nhất hắn nên sớm bỏ xuống mọi phòng bị, ngoan ngoãn cùng tôi sinh con.
Tay kia của Thẩm Hoài Cẩn vẫn nắm chặt thành quyền, giống như một tiểu phụ nhân quật cường không chịu khuất phục.
Chậc, nhìn bộ dạng này của hắn, thật khiến thú tính trong con người ta bộc phát ra.
Ta cười rất tà ác, giống như đóa hoa ăn thịt người có độc: "Phu quân, chàng buông tay ra, trên dưới khắp người chàng, có chỗ nào thiếp chưa từng thấy qua?"
Thẩm Hoài Cẩn bị thương ở bụng dưới, hơn nữa còn bị đ.â.m thủng một lỗ, cho nên, eo hắn tạm thời không dùng được sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-chang-that-thom/chuong-4.html.]
Tay ta dùng sức, kéo miếng vải đáng thương kia từ trong tay hắnra.
Mặt Thẩm Hoài Cẩn quay sang một bên, bốn phần xấu hổ, bốn phần bất đắc dĩ, còn có hai phần mờ mịt luống cuống.
Khuôn mặt nghiêng không tì vết của hắn dần dần phiếm lên màu hồng nhạt.
Ta an ủi hắn, nói: "Phu quân, đừng lo, thiếp thật sự không nhìn."
Thẩm Hoài Cẩn: "..."
Rất nhanh, ta thay y phục cho Thẩm Hoài Cẩn xong.
Không biết có phải ảo giác của ta không, lúc ta leo lên giường, luôn cảm thấy hô hấp của hắn không ổn định.
Mà một lát sau, ta cũng cảm thấy nóng ran, không nhịn được mà kéo vạt áo ra.
Ta sững người, lập tức nhận ra vấn đề.
Trong hương liệu có vấn đề.
Nhưng...
Không phải ta làm.
Chẳng lẽ là bút tích của Trưởng công chúa?
Ngày Trưởng công chúa tạ thế đại khái không còn xa, cho nên, bà mới sốt ruột muốn Thẩm Hoài Cẩn khai giới.
Ta bắt đầu bồn chồn, lý trí vẫn còn nhưng không kiên định, trong đầu đã hiện lên những hình ảnh không thể nói ra.
Ta xoay người, đè lên người Thẩm Hoài Cẩn.
Hắn bị thương ở bụng, chắc là không sao đâu...
Hơi thở Thẩm Hoài Cẩn dồn dập, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Ngón tay ta chạm vào mặt hắn, từ từ di chuyển xuống, ấn lên yết hầu đang nhấp nhô của hắn, dụ dỗ: "Phu quân, chàng đừng sợ, thiếp sẽ không làm chàng quá mệt đâu."
Thẩm Hoài Cẩn: "..."
Ánh mắt hắn bỗng trở nên mê ly, gần như say mê chìm đắm.
Nhưng mà, rất nhanh, ta khựng lại, cả người hắn cũng trở nên cứng đờ.
Thẩm Hoài Cẩn mặt đầy luống cuống, còn sắc mặt của cũng trở nên phức tạp.
Ừm...
Đẹp mã mà vô dụng sao?
Cũng không đến nỗi chứ?
Ta tiếp tục an ủi hắn: "Phu quân, đừng nghĩ nhiều. Chàng ngủ sớm đi. Thiếp sẽ không miễn cưỡng chàng nữa."
Ta khoác áo ngủ, xuống giường đi vào phòng tắm.
Thẩm Hoài Cẩn phía sau dường như khẽ rên một tiếng.
Nhưng ta không hứng thú.
Chỉ mong lần này có thể mang thai.
Có thể mang thai không?
Ta có chút không chắc chắn.
15
Tối hôm đó, ta dứt khoát trải nệm dưới đất, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh dậy, phát hiện Thẩm Hoài Cẩn đã có thể ngồi dậy, hắn dựa vào đầu giường, tay cầm sách, khuôn mặt tuấn tú âm trầm đến đáng sợ.
Ta chào hỏi: "Phu quân."
Hắn không thèm để ý đến ta.
Ta tự mình xuống giường rửa mặt, sau đó trực tiếp thay y phục trong phòng.
Khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thẩm Hoài Cẩn nhưng ta lại chưa từng phát hiện hắn lật sách.
Sao thế?
Không dám đối mặt với ta sao?
Hay là nói...
Tối qua, ta làm hắn đau rồi?
Không đến nỗi chứ?
Ta đương nhiên không muốn nhận sai, tránh cho bản thân bị đặt ở thế yếu.
Hắn cao lãnh như vậy, ta cũng không biết dỗ dành thế nào.
Đang lúc xấu hổ, Trưởng công chúa phái người tới triệu kiến.
Lúc ta gặp Trưởng công chúa, bà đang ho ra máu.
Lần này, Trưởng công chúa không che che giấu giấu, càng không giấu diếm, bà cho người hầu lui ra, nói chuyện riêng với ta.
"Mạnh Khanh, có phải con cảm thấy, bản cung và nương con năm đó triệu chứng giống nhau như đúc? Kế mẫu của con là Thuần An quận chúa, bà ấy cũng có thể lấy được độc dược trong cung."
Ta ngạc nhiên: "Trong, trong cung?"
Trưởng công chúa cười nhẹ: "Bản cung từng chinh chiến sa trường, là trưởng tỷ của Đế vương, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng là do bản cung đoạt được. Bản cung năm đó niệm tình m.á.u mủ, dốc sức phò tá Đế vương nhưng cuối cùng lại đổi lấy sự nghi kỵ, phu thê chia cắt hai nơi. Ta và Hoài Cẩn bị nhốt ở kinh đô, chính là bị coi như con tin. Như vậy, Trấn Quốc Công ở biên quan xa xôi sẽ không dám khinh cử vọng động."
"Bản cung thật sự hối hận. Năm đó thật sự không nên giao ra hoàng quyền. Nữ tử vì sao lại không thể ngồi lên ngai vị để trấn áp giang sơn?"
Ta há hốc miệng.
Lời này là lời ta có thể nghe sao?
Nhưng, bà nói rất đúng!
Trưởng công chúa lại nói: "Để bảo vệ Trấn Quốc Công phủ và tính mạng của Hoài Cẩn, hoàng đế đã bắt bản cung uống độc lâu dài, loại độc dược này tuy phát bệnh cực chậm nhưng tích lũy lâu ngày, sẽ không có thuốc nào cứu được."
"Hoài Cẩn cũng bị mật thám hạ dược, gắng gượng vượt qua nhiệt độc, cho nên mới cực kỳ bài xích nữ tử. Bản cung không thể để Thẩm gia tuyệt hậu."
"Mạnh Khanh, con nhất định phải giúp bản cung, cố gắng hơn nữa. Chỉ có tối qua, e rằng không thể mang thai."
Ta: "..."
Xem ra, Trưởng công chúa luôn phái người theo dõi ta.
Nhưng bà nói những bí mật này, là có ý gì?
Trưởng công chúa lại nhắc đến nương ta: "Nương con là nữ nhi thương nhân, càng là kỳ nữ. Bà ấy từng liều c.h.e.c vận chuyển lương thảo đến biên quan, là người đại nghĩa. Bà ấy không nên có kết cục như vậy. Bản cung và bà ấy có giao hảo với nhau, cuối cùng cũng rơi vào kết cục tương tự. Có phải là số mệnh?"
"Con có thể sống đến ngày hôm nay, là do bản cung luôn phái người âm thầm bảo vệ con, nếu không, con cho rằng vì sao Tam hoàng tử mãi vẫn không thể ra tay với con?"
“Con là con dâu duy nhất mà bổn cung thừa nhận. Trường tình hay không, là do mỗi người, không phải ai cũng tuyệt tình. Mạnh Khanh, con tin một lần, có được không?”
Ta không ưng thuận nhưng cũng không từ chối.
Ai cũng có toan tính của riêng mình, xu lợi tị hại mới là bản năng, ta đâu phải người nhân nghĩa gì.
Trước khi rời đi, Trưởng công chúa giao phó: “Con đã mười bảy tuổi rồi, bổn cung tặng con một món quà sinh nhật. Đêm nay chính là ngày c.h.e.c của kế mẫu con.”