Phu Quân Giả Chết, Ta Tìm Kẻ Thế Thân

Chương 3



04

 

A Thận mặc lại y phục chỉnh tề.

 

Không khí bỗng trở nên có phần quái dị.

 

Ta dặn dò thêm:

“Ngươi tuy dung mạo giống Vệ Trường Thanh, nhưng để giả mạo hoàn toàn thì không dễ. Ta sẽ không lập tức đưa ngươi vào hầu phủ. Trước tiên, ngươi phải học đọc viết, luyện võ công.”

 

A Thận gật đầu lia lịa.

 

Hắn không hề ngu dốt, ngược lại, còn thông minh đến mức có phần quá mức.

 

Ta cũng không vội vàng để A Thận thay thế Vệ Trường Thanh.

Việc này, nhất định phải làm thật chu toàn.

 

An bài xong xuôi cho A Thận, ta quay về hầu phủ.

 

Trong phủ đã treo đầy bạch lăng, mẹ chồng đang khóc lóc kêu trời.

 

Thấy ta trở về, bà ta vốn còn đang bi thương, lại bỗng nổi giận, giơ tay tát ta một cái thật mạnh:

“Chồng ngươi đã chết! Ngươi còn tâm trí nào mà đi ra ngoài? Ngươi còn có chút lương tâm hay không?!”

 

Bà ta khóc đến thảm thiết, trông như đau đớn đến tột cùng.

 

Xem ra, hiện giờ bà ta vẫn chưa biết chân tướng.

 

Ta giả vờ bi thương, không muốn đối mặt với màn kịch này. Nhìn thoáng sang chiếc quan tài phủ đầy huyết y, ta bèn nhắm mắt lại, giả vờ ngất xỉu.

 

Linh đường lập tức náo loạn cả lên.

 

Ta nghe nhị thẩm khuyên nhủ mẹ chồng:

“Đại tẩu, nay Trường Thanh không còn, Thi thị nên ở lại thủ tiết. Đừng dọa nàng bỏ đi, có nàng ở đây, ít ra còn có người tận hiếu, chia sẻ nỗi lo.”

 

Hừ… thật nực cười.

 

Vệ Trường Thanh vừa mới “chết”, nhà họ Vệ đã định đoạt xong cả nửa đời sau của ta.

 

Ta bị người ta khiêng về phòng.

 

Suốt những ngày sau đó, ta giả bộ đau buồn quá độ, không tận hiếu, cũng không nhúng tay vào việc gì.

 

Cho đến một hôm, tâm trạng mẹ chồng đột nhiên thay đổi, thậm chí còn có vẻ hớn hở vui mừng.

 

Bà ta đích thân tới gặp ta, hiếm hoi mang theo cả điểm tâm:

“Con dâu à, con phải dưỡng thân cho tốt. Trường Thanh mất rồi, chúng ta vẫn phải sống tiếp. Đợi thời cơ thích hợp, con sẽ nhận nuôi một đứa nhỏ, có con cái bên cạnh thì ngày tháng cũng có hy vọng.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trong lòng ta cười lạnh.

 

Xem ra, Vệ Trường Thanh đã âm thầm liên lạc với bà ta.

Nếu ta đoán không lầm, thì Lâm Uyển Như đã có thai.

 

Cái gọi là “thời cơ thích hợp” trong miệng bà ta, chính là sau khi ả sinh nở.

 

Dựa vào cái gì ta phải nuôi con của chúng?!

 

Bề ngoài ta vẫn thản nhiên, giả vờ thuận theo:

“Dạ, tất cả nghe theo mẫu thân sắp đặt.”

 

Nhưng trong lòng ta đã có tính toán khác.

Trước khi chuyện ấy xảy ra, A Thận sẽ vào phủ, và ta cùng hắn… cũng sẽ có con. Khi đó, còn cần phải nhận nuôi nữa sao?

 

Mẹ chồng rời đi trong hân hoan. Ta lập tức sai tâm phúc gửi tin cho A Thận, bảo hắn trong vòng bảy tháng phải tận lực luyện chữ, học võ.

 

Kiếp trước, ta từng đọc thư hắn viết, cũng từng thấy hắn đấu với sơn tặc, hắn vốn có thiên phú bẩm sinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chớp mắt, bảy tháng trôi qua.

 

Ngày A Thận nhập phủ đã đến.

 

Hắn rất giỏi che giấu, diễn cũng rất đạt, trông chẳng khác gì một người từ biên cương bôn ba vạn dặm trở về.

 

Ngay cả đôi mắt đen sâu thẳm kia, cũng vừa vặn mang theo nét tang thương từng trải.

 

Khí độ… đã khác hẳn trước kia.

 

Hôm ấy, hầu phủ chấn động.

 

“Hầu gia trở về rồi!”

“Hầu gia còn sống!”

 

Ta và mẹ chồng vội vàng chạy ra cửa lớn.

 

Mẹ chồng kinh ngạc đến mức không nói nên lời, vừa mừng vừa sợ, không dám tiến lên, lại cũng không dám chất vấn.

 

Bởi trước mắt bà ta, A Thận… đã hóa thành Vệ Trường Thanh.

 

Ta lau nước mắt, lao tới ôm chầm lấy A Thận, nức nở:

“Phu quân! Phu quân… chàng trở về là tốt rồi!”

 

05

 

Mẹ chồng không hề có vẻ mừng rỡ khi gặp lại “con trai ruột”.

 

Ngược lại, bà ta liên tục tra hỏi đủ điều.

 

A Thận đều ung dung trả lời từng câu một.

 

Trước đó, ta đã sớm gom góp toàn bộ sở thích, thói quen của Vệ Trường Thanh, gửi cho A Thận luyện tập.

Bởi vậy, dù mẹ chồng nhiều lần dò xét, cũng không sao nắm được nhược điểm.

 

Thậm chí, trong lòng bà ta bắt đầu d.a.o động—

 

Chẳng lẽ người trước mắt… thật sự là con trai bà?

Vậy thì, kẻ vẫn âm thầm liên lạc với bà suốt thời gian qua là ai? Rõ ràng nét chữ trong thư là của con trai cơ mà!

 

Ta dẫn A Thận vào phòng tắm thay y phục, mẹ chồng len lén trao ta ánh mắt ám chỉ:

“Phu quân con c.h.ế.t đi sống lại, con tất nhiên phải hầu hạ cẩn thận. Nhân tiện xem kỹ xem trên người hắn… có để lại dấu tích gì không. Con ta từ bé đến lớn, da thịt sạch sẽ, không một vết sẹo. Con phải nhìn cho rõ!”

 

Mẹ chồng nào biết, A Thận vốn do ta một tay sắp đặt.

 

Bà ta đang lợi dụng ta, muốn mượn mắt ta để thăm dò thân thể A Thận.

 

Ta gật đầu, ngoan ngoãn đáp:

“Vâng, mẫu thân.”

 

Trong phòng chỉ còn lại ta và A Thận.

 

Hắn đã trút bỏ vẻ ngại ngùng ngày trước, toàn thân toát ra khí độ trầm ổn của một gia chủ thực thụ.

 

Ánh mắt A Thận tối lại, khóa chặt lấy ta, giọng khàn khàn:

“Phu nhân, hầu hạ vi phu tắm rửa đi.”

 

Ta hơi sững người.

 

Nhưng…

Cũng tốt thôi.

 

Dù sao thì, sớm muộn gì cũng phải làm vợ chồng thực sự.

 

A Thận bước vào thùng tắm, ta vội dời mắt, nhưng ánh nhìn của hắn vẫn dính chặt trên người ta:

“Phu nhân, đừng lo lắng. Ta đã học được nét chữ của hắn, cả thương pháp cũng luyện thành thạo. Những gì cần phải biết, ta đều đã học.”