Phu Quân Giả Chết, Ta Tìm Kẻ Thế Thân

Chương 4



Nghe vậy, ta âm thầm thở phào.

 

Bên ngoài, mẹ chồng cất tiếng gọi ta.

 

Ta ra ngoài, bà ta lập tức hỏi dồn:

“Thế nào? Trên người hắn… có dấu tích gì không?”

 

Ta giả vờ nghi hoặc:

“Mẫu thân nói vậy là sao? Phu quân đúng là từng bị thương, ngoài vài vết sẹo, không còn dấu vết nào khác.”

 

Mẹ chồng cau mày, sắc mặt thoáng hoảng hốt, lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ… ta thực sự bị người ta lừa?”

 

Đến bữa tối, mẹ chồng đích thân gắp một con tôm lớn vào bát A Thận:

“Con à, con bình an trở về, lòng mẹ vô cùng vui mừng. Trông con gầy đi nhiều, ăn nhiều một chút để bồi bổ.”

 

Bà ta cẩn thận quan sát sắc mặt A Thận.

 

Hắn khẽ nhíu mày, giọng trầm ổn:

“Mẫu thân, con không thể ăn tôm. Ăn vào sẽ nổi mẩn đỏ, chẳng lẽ người quên rồi?”

 

Mẹ chồng hít sâu một hơi, nghi hoặc trong mắt dần tiêu tan, khoé môi nở nụ cười rạng rỡ:

“Phải, phải rồi… Con ta trở về là tốt rồi.”

 

Trong lòng ta cười lạnh.

 

Giờ đây, e rằng bà ta đã bắt đầu tin chắc A Thận chính là con trai ruột của mình.

 

Ta đoán, chẳng bao lâu nữa, Vệ Trường Thanh sẽ tức tốc quay về.

Nhưng hầu phủ lúc này… há phải nơi hắn muốn về là về được?

 

A Thận làm theo lời ta dặn, dịu dàng nói:

“Mẫu thân, con mất tích hơn một năm, để người phải lo lắng vất vả. Nay con đã về, việc trong phủ nên giao cho phu nhân quản lý, còn mẫu thân cũng nên an hưởng tuổi già, vui vầy bên con cháu.”

 

Nói rồi, A Thận nắm lấy tay ta.

 

Ta e thẹn cúi đầu, đôi má thoáng ửng hồng.

 

Nghe đến chữ “vui vầy bên con cháu”, mẹ chồng hoàn toàn yên lòng, không chút do dự trao trả lệnh bài quản gia.

 

Dù sao, bà ta vốn quen nghe lời con trai.

 

06

 

Nhận lấy lệnh bài quản gia, ta âm thầm hạ quyết tâm: Từ nay về sau, tuyệt không để bất kỳ ai coi ta như quân cờ nữa.

 

Kết thúc bữa tối, A Thận lập tức kéo ta vào phòng.

 

Ánh mắt hắn nóng rực, lòng bàn tay cũng tỏa ra hơi ấm hừng hực.

 

Hắn cúi thấp đầu để ngang tầm mắt với ta, giọng trầm khàn mang theo vài phần dụ hoặc:

“Phu nhân, ta đã học được rất nhiều thứ… bao gồm cả chuyện ấy.”

 

Ta lập tức hiểu rõ hàm ý của hắn.

 

Ban đầu, ta cũng từng muốn sớm có một đứa con của riêng mình.

 

Nhưng khoảnh khắc này đến, lại khiến ta không khỏi bối rối:

“Không… không vội…”

 

A Thận thoáng lộ vẻ thất vọng, khóe môi nhếch lên:

“Vậy sao? Hóa ra là ta sốt ruột quá rồi. Dù sao, hắn đã có con, nhưng ta và phu nhân chưa hẳn phải tranh hơn thua. Thắng thua… cũng chẳng phải điều quan trọng.”

 

Hừ… Hay lắm!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu nói ấy thành công khơi dậy ham muốn cao thấp thắng thua trong lòng ta.

 

Phải, thắng thua không quan trọng, nhưng nếu có thể mượn cơ hội này trút giận, thì cũng đáng lắm.

 

Ta hít sâu một hơi, lấy hết can đảm kiễng chân hôn lên môi A Thận.

 

Chỉ trong chớp mắt, ta đã bị hắn bế ngang người lên.

 

Màn trướng đỏ rũ xuống, A Thận kề sát tai ta, thì thầm bằng giọng khàn khàn:

“Phu nhân, ta nhất định sẽ tốt hơn hắn trăm lần, ngàn lần. Những gì hắn thiếu nợ nàng, ta sẽ thay hắn bù đắp tất cả. Nàng chọn ta… chính là chọn đúng rồi.”

 

A Thận như thể muốn dốc sức chứng minh điều gì đó.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn quả thực đã chứng minh được năng lực của mình, còn ta lại như bị vớt ra từ nước, toàn thân vô lực.

 

Kiếp trước, Lâm Uyển Như từng nhạo báng ta: c.h.ế.t đi rồi vẫn là một lão xử nữ, không như ả được Vệ Trường Thanh độc sủng yêu chiều.

 

Nhưng…

 

Chuyện này quả thực khiến người ta khó mà chịu đựng nổi!

 

Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta bàng hoàng nghĩ:

 

Chẳng lẽ là phương pháp không đúng?

Hay do ta còn non kém, chưa biết hưởng thụ?

 

07

 

Hôm sau tỉnh giấc, A Thận đã sớm ra ngoài, bận rộn sắp xếp chuyện của hắn.

 

Hắn giỏi quản lý hơn ta tưởng, thậm chí có vài phần thiên phú làm gia chủ.

 

Hắn đích thân tới Tây thị, chọn ra năm mươi hán tử khỏe mạnh, giải tán toàn bộ hộ viện cũ của hầu phủ, thay bằng người của hắn.

 

Ta quan sát từng hành động của A Thận, trong lòng hết sức vừa ý.

 

Còn ta, cũng âm thầm thay thế phần lớn hạ nhân trong phủ.

Chỉ là, để tránh rút dây động rừng, người trong viện của mẹ chồng tạm thời chưa động đến.

 

Chẳng bao lâu, tâm phúc mang tin về:

“Phu nhân, lão phu nhân lại gửi thư đến Phàn thành.”

 

Phàn thành—chính là nơi Vệ Trường Thanh và Lâm Uyển Như đang tạm trú.

 

Mẹ chồng…

Quả nhiên vẫn chưa chịu buông tay!

 

Đêm đó, ta liền kể việc này cho A Thận, đồng thời nhắc nhở:

“Không bao lâu nữa, Vệ Trường Thanh sẽ quay về. Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đối phó hắn chưa?”

 

Cuộc tranh đấu giữa An Viễn hầu thật và An Viễn hầu giả, sắp bắt đầu.

 

A Thận chẳng hề tỏ vẻ hoang mang, hắn vừa tắm xong, áo trong lỏng lẻo, để lộ những đường cơ bắp rắn rỏi như được khắc tạc.

 

Hắn tiến lại gần, khẽ cắn vành tai ta.

 

Ta: “……”

 

Tên này… học được thật nhiều trò mới!

 

A Thận khàn giọng, hơi thở nóng bỏng:

“Phu nhân, đừng nhắc đến thứ đáng bực ấy nữa. Hắn đã chọn vứt bỏ thân phận, thì đừng hòng quay lại làm An Viễn hầu.”

 

“Hôm qua nàng khóc đến như thế, ta chỉ đành nhẫn nhịn. Nhưng đêm nay… nàng sẽ biết ta lợi hại đến mức nào.”