Ta giật mình.
Cái gì?
Chẳng lẽ đêm trước hắn còn nương tay?!
Và thế là… lại thêm một đêm xuân sắc miên man.
Ta cuối cùng cũng hiểu được câu nói kiếp trước của Lâm Uyển Như—
“Vệ Trường Thanh từng độc sủng ta, khiến ta sung sướng khôn xiết.”
Hừm… cũng tạm thôi.
Năm ngày sau, một con chiến mã phóng như bay vào hẻm nhỏ, bụi đất cuồn cuộn, gã tiểu đồng giữ cửa cuống quýt chạy đi bẩm báo, trên đường còn trượt ngã mấy lần.
“Lão… lão gia trở về rồi! Lại thêm một vị hầu gia trở về!”
Mẹ chồng như đã sớm biết tin, vội vã chạy tới, nước mắt đầm đìa:
“Con trai! Thật là con sao?! Vậy… người trở về trước đó, rốt cuộc là ai?!”
Vệ Trường Thanh đã hay tin qua thư từ, biết có kẻ giả mạo mình.
Hắn giận đến tím mặt, thà giả c.h.ế.t chứ không thể để người khác đội lốt mình:
“Mẫu thân! Con mới là con ruột của người! Kẻ kia là đồ giả mạo!”
Nói xong liền rút kiếm, khí thế ngút trời, gằn giọng:
“Hôm nay ta phải g.i.ế.c kẻ dám mạo danh này!”
Nhưng ngay lúc ấy, A Thận tay cầm trường thương từ trường b.ắ.n trở về, toàn thân mang theo khí thế bức người của một đại tướng quân, quát vang:
“Ngông cuồng! Bản hầu cũng muốn xem thử, kẻ nào to gan dám giả mạo ta?!”
Ta cũng theo tiếng tới nơi, bắt gặp bên hông đường là một cỗ xe ngựa, trong xe vang lên tiếng trẻ thơ khóc oe oe.
Lâm Uyển Như… dẫn cả mẹ con tới.
Trận đại kịch rốt cuộc khai màn.
Trước đó, A Thận đã vào cung diện thánh, còn nhận được sắc phong vì quân công.
Ngay cả hoàng đế cũng không nhận ra sơ hở.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giờ nếu Vệ Trường Thanh dám nghi ngờ thân phận A Thận, chẳng khác nào đang chất vấn hoàng đế.
Ta bước đến cạnh A Thận, đôi mắt rưng rưng như không thể tin được, rồi run rẩy chỉ về phía Vệ Trường Thanh, khẽ nói:
“Phu quân, kẻ thô lỗ kia… sao lại giống hệt chàng đến thế? Chỉ tiếc, trên mặt hắn có sẹo, người cũng chẳng tuấn tú bằng chàng, trông như một gã nông phu.”
Hừ, làm gì có chuyện giả c.h.ế.t mà sung sướng được?
Kiếp này, ta sớm chặn đứng mọi khoản tiền mẹ chồng gửi ra ngoài.
08
Vệ Trường Thanh giận đến nổ đom đóm mắt.
Hầu phủ mà hắn vứt bỏ, nay đã thành nhà của kẻ khác.
Người vợ mà hắn khinh rẻ, nay lại là mỹ nhân trong lòng người ta.
Giờ khắc này, Vệ Trường Thanh nếm trải cơn phẫn nộ chưa từng có.
Đúng vậy…
Chính là phẫn nộ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thứ hắn không cần, người khác cũng không được phép có!
Huống hồ kẻ kia còn có dung mạo giống hắn đến bảy, tám phần!
Nếu là trước đây, Vệ Trường Thanh hẳn chẳng lo lắng. Nhưng từ lần bị thương trên chiến trường để lại vết sẹo trên mặt, cộng thêm cuộc sống gian nan, phải chăm sóc mẹ con Lâm Uyển Như, hắn đã tiều tụy đi không ít.
Ngay cả ngựa và xe, cũng là hắn dùng ngọc bội bên người đổi lấy.
Giờ đây, hắn chẳng còn lấy nổi một tín vật để chứng minh thân phận.
Mà tất cả những điều này, đều trong dự liệu của ta.
Hắn không nhận được bạc cứu tế từ mẹ, đành phải đem bán sạch những thứ đáng giá trên người.
Ta chỉ tay vào hắn, quát lớn:
“Ngươi là thứ dân phương nào? Là ai sai khiến đến An Viễn hầu phủ gây sự?!”
A Thận một tay ôm ta, tay kia cầm chặt trường thương, trầm giọng quát:
“Muốn c.h.ế.t sao?”
Vệ Trường Thanh chưa từng chịu nhục thế này, rút kiếm xông lên định c.h.é.m tới.
A Thận nhanh chóng kéo ta ra sau, rồi vung thương nghênh chiến.
Vệ Trường Thanh rít lên, mắt đỏ ngầu:
“Đó là Long Ngâm thương của ta!”
A Thận lạnh giọng đáp trả:
“Long Ngâm thương là của Bản hầu, sao có thể rơi vào tay ngươi?!”
Hai người ngay lập tức giao đấu.
Mẹ chồng đứng bên, mặt tái nhợt, khiếp sợ đến mức không thốt nên lời.
Ta vốn có chút lo lắng, nhưng chỉ lát sau đã yên tâm—bởi Vệ Trường Thanh căn bản không phải đối thủ của A Thận.
A Thận trời sinh sức mạnh hơn người, cây Long Ngâm thương nặng hàng chục cân trong tay hắn nhẹ tựa bông.
Vệ Trường Thanh dù được kế thừa tước vị, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều, võ nghệ chỉ ở mức tầm thường. Lần xuất chinh trước, hắn vốn cũng không mang theo Long Ngâm thương, bởi hắn chỉ mượn cớ ra trận để giả chết, nào có ý định thật sự xông pha sa trường.
Hơn nữa, hắn vừa trải qua đường dài gian khổ trở về, lại còn bận chăm sóc mẹ con Lâm Uyển Như, thể lực đã suy kiệt.
Bất ngờ, A Thận chỉ một chiêu liền chế ngự được hắn.
Vệ Trường Thanh bị đánh úp xuống đất, tứ chi giang rộng như con cóc bị dẫm nát, trông đến buồn cười.
Ta khẽ bật cười, che môi nói:
“Phu quân, chàng quả thật lợi hại! Tên thảo dân này cũng dám giả mạo An Viễn hầu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Chi bằng… g.i.ế.c hắn đi cho rảnh mắt.”
A Thận gác chân lên thắt lưng Vệ Trường Thanh, nghiêng mặt nhìn ta, ánh mắt mang theo ý cười xin công:
“Phu nhân, lau mồ hôi cho ta.”
Ta bước đến, dùng khăn thơm lau từng giọt mồ hôi trên trán hắn.
Chỉ một cái liếc mắt, Vệ Trường Thanh đã gào lên chửi rủa:
“Gian phu dâm phụ! Thi Sương Sương, tiện nhân nhà ngươi! Ta mới là phu quân của ngươi! Ngươi dám làm chuyện bại hoại thế này, ta… ta phải hưu ngươi!”
Hưu ta?
Hắn dựa vào đâu để hưu ta?
Dựa vào việc hắn bị người ta đánh đến không trả nổi một chiêu ư?!