09
“Dừng tay!”
“Mau dừng tay! Các người không được đánh Hầu gia! Người đó mới là An Viễn hầu chân chính! Ta có thể làm chứng!”
Lâm Uyển Như ôm một hài nhi bọc trong tã lót, bước xuống từ xe ngựa.
Nàng ta vừa sinh con không lâu, sắc mặt tiều tụy, hoàn toàn không còn vẻ rạng rỡ như kiếp trước.
Xem ra, bất kể ai chăm trẻ nhỏ, cũng đều bị vắt kiệt tinh lực, khó tránh khỏi già nua, mỏi mệt.
Ta đưa mắt nhìn đứa bé trong tã, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Chính đứa trẻ này, kiếp trước bị đưa đến bên ta nuôi nấng.
Ta một lòng một dạ, yêu thương nó như con ruột.
Nhưng kết cục thì sao?
Lâm Uyển Như cùng mẹ chồng ta liên thủ, ngấm ngầm động tay động chân vào đồ ăn của ta, khiến ta chưa đến bốn mươi đã bệnh tật quấn thân, c.h.ế.t trong oán hận.
Mẹ chồng ta vừa nhìn thấy đứa bé, ánh mắt liền sáng rỡ.
Lâm Uyển Như biết rõ lòng người, lập tức đưa hài nhi đến trước mặt bà, dịu dàng nói:
“Mẫu thân, người nhìn xem, hài tử này với Trường Thanh khi còn bé chẳng khác nào khuôn đúc. Đây là cốt nhục ruột rà của Trường Thanh, người chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẹ chồng ta mừng đến rơi lệ, run giọng:
“Đúng, đúng vậy! Đây chính là cháu ruột của ta! Không thể sai được!”
Vệ Trường Thanh cũng lập tức nắm bắt thời cơ, quay sang mẹ chồng hô lớn:
“Mẫu thân, năm nhi tử năm tuổi, người từng đích thân may cho nhi tử một chiếc mũ hổ đầu. Năm nhi tử bảy tuổi, suýt bị chó của Ngự sử đại nhân cắn, mười tuổi từng theo phụ thân đến biên cương…”
Mẹ chồng ta nghe xong liền òa khóc, quỳ xuống ôm chặt lấy Vệ Trường Thanh, nghẹn ngào:
“Con ta! Con mới là con ta! Con nói không sai một chữ!”
Bà trừng mắt nhìn A Thận, gào lên phẫn nộ:
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?! Mau thả con trai ta ra!”
A Thận từ tốn thu chân đang đạp trên lưng Vệ Trường Thanh lại.
Ta cùng A Thận khẽ liếc nhau.
Quả thật, có một số chuyện A Thận không thể biết hết được.
Dù sao, ta cũng chẳng thể điều tra từng li từng tí.
Giờ khắc này, cần phải giữ bình tĩnh, tuyệt không để bọn họ vin vào vài mẩu chi tiết mà lật lại thế cờ.
Ta lạnh giọng nói:
“Mẫu thân, mấy chuyện hắn vừa kể, đám hạ nhân trong phủ cũng nghe qua, đâu thể làm chứng cứ được.”
Mẹ chồng ta lại khóc lóc om sòm:
“Trời ơi! Lão thiên gia ơi! Có kẻ giả mạo con ta, mưu đồ chiếm đoạt tước vị An Viễn hầu!”
Lâm Uyển Như lúc này lộ ra vẻ đắc ý, ôm chặt hài nhi trong lòng, ánh mắt khiêu khích quét về phía ta.
Ta nắm lấy tay A Thận, ra hiệu cho hắn nhẫn nại chờ thời cơ.
“Nếu phu quân ta thật sự bị nghi ngờ thân phận, vậy chẳng bằng mời thêm người đến đối chất. Dẫu sao, lời nói suông cũng không đủ. Huống hồ, phu quân ta quả thực có thể vung Long Ngâm thương, lại vừa mới đánh bại tên thảo dân này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ai ai cũng biết, phu quân ta võ nghệ cao cường, giỏi nhất là dùng thương—điều đó có sai sao?”
Mẹ chồng ta khóc sướt mướt, nhưng ánh mắt đã bắt đầu nghiêng về phía Vệ Trường Thanh và Lâm Uyển Như:
“Được! Vậy cứ gọi người đến làm chứng!”
Vệ Trường Thanh được đà, gượng đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn ta, như muốn lột da róc xương:
“Tiện phụ vô sỉ!”
A Thận ôm chặt lấy ta, ánh mắt đối chọi với Vệ Trường Thanh không chút e dè, giọng nói kiên định, trầm ổn:
“Phu nhân của ta, là đường đường chính chính gả vào phủ. Còn ngươi… ngươi tính là thứ gì?!”
Thấy tình thế gay gắt, ta cười nhạt, chủ động giảng hòa:
“Thôi, mọi người tạm vào phủ rồi tính tiếp.”
Nói đoạn, ta nhanh chóng trở về nhà mẹ đẻ, chuẩn bị một nước cờ quyết định.
10
Thi gia vốn không ưa gì ta.
Vì thế, khi Lâm Uyển Như xúi giục Vệ Trường Thanh đích thân đến cửa cầu hôn, phụ thân ta lập tức đáp ứng.
Ông ta không hề tò mò vì sao An Viễn hầu lại muốn cưới một thứ nữ.
Cũng chẳng buồn điều tra, rằng Vệ Trường Thanh vốn đã có một người trong lòng, mà người đó lại là con gái tội thần họ Lâm.
Trong mắt phụ thân, chỉ cần ta có thể “cao giá”, thì ta chính là một đứa con gái tốt, là quân cờ hữu dụng của ông ta.
Ta cho gọi phụ thân và huynh trưởng vào thư phòng, trực tiếp nói rõ ý định.
Phụ thân kinh hãi:
“Cái gì?! Hai An Viễn hầu? Vậy ai mới là thật? Người cùng con viên phòng, là thật hay giả?!”
Huynh trưởng cũng hoảng loạn:
“Người viên phòng với Tứ muội, tuyệt đối không thể là giả! Bằng không, mặt mũi của Thi gia còn đâu?!”
Hừ, ta sớm đã biết, đây mới là điều bọn họ lo lắng nhất.
Phụ thân gầm lên:
“Ngươi còn không mau nói?! Câm rồi sao?! Con tiện nhân ngu xuẩn, ngay cả thật giả cũng không phân rõ?!”
Ta giơ tay, thẳng thừng tát một cái.
Phụ thân bị đánh đến sững sờ.
Huynh trưởng cũng cứng đờ người.
Mẫu thân mất sớm, ta không còn nhược điểm để họ nắm lấy.
Đời này, ta sẽ vì bản thân mà toan tính mọi chuyện.
Ta lạnh giọng:
“Phụ thân, im miệng!”
“Phu quân của ta, bất kể là thật hay giả, thì hắn cũng phải là thật!”
“Chuyện này, không chỉ ta phải cắn răng khẳng định, mà Thi gia cũng phải toàn lực ủng hộ hắn.”
“Nếu không, một khi phu quân ta bị vạch trần, ta sẽ bị đóng đinh trên cột nhục nhã, còn các tỷ muội khác trong Thi gia cũng đừng mơ được gả đi!”